Thứ Hai, 10 tháng 11, 2008

Samuen I - Chương 18 - 20

CHƯƠNG 18
1. Đa-vít vừa đáp vua xong
Gio-na-than cảm thấy luôn hồn mình
Kết liên chặt chẽ thân tình
Với cùng Đa-vít bạn hiền mến thương
2. Hôm nay vua giữ cậu luôn
Không cho trở lại cha đương lúc này
3. Gio-na-than kết ước ngay
Với Đa-vít bởi mến đây như mình
4. Gio-na-than cởi áo liền
Mặc cho Đa-vít áo mình trao tay
Cùng y phục với gươm này
Cả cung, đai nịt hiện nay của mình
5. Mọi nơi xuất trận chiến chinh
Vua sai đều thắng thế liền thành công
Nên vua đặt cậu lên luôn
Chỉ huy các chiến binh trong quân đoàn
Cậu vừa lòng cả nhân dân
Triều thần nữa của chính lần Sa-un.
VUA SA-UN BẮT ĐẦU NỔI GHEN
6. Sau khi Đa-vít thành công
Trở về giữa quân dân luôn tưng bừng
Các cô Ích diên vui mừng
Hát ca nhảy múa đón chung vua này
Với bao tiếng vọng vang đây
Thanh la lạo bạt hợp bày tiếng reo.
7. Đàn bà con gái đua nhau
Xướng ca múa hát vui nào cất ran:
Vua Sa-un hạ hàng ngàn
Còn Đa-vít giết vạn quân địch thù
8. Vua liền tức giận lên kìa
Vì lời hát ví ra thì trước dân
Vua thời đã nói ra rằng:
Người ta nói Đa-vít hàng vạn quân
Còn ta đây có hàng ngàn
Nó còn chỉ thiếu ngai vàng nữa thôi!
9. Từ ngày ấy về sau rồi
Vua nhìn Đa-vít mắt thời ghen tương!
10. Rồi thần xấu của Chúa luôn
Nhập vào chính vua Sa-un tức thời.
Khiến vua nói sảng luôn thôi
Đa-vít đang gẩy đàn chơi mọi ngày
Để vua nghe tiếng giải khuây
Sa-un lấy giáo cầm tay sẵn này
11. Rồi vua phóng giáo đâm ngay
Đồng thời lại nói ra đây những lời
"Ta phải đâm Đa-vít rồi
Để ghim ngay nó luôn thôi dính tường
Nhưng hai lần đã phóng luôn
Đa-vít tránh được ngay đường cây lao.
12. Sa-un sợ Đa-vít nào
Vì Gia-vê ở với hầu luôn ông
Còn Ngài đã chán Sa-un
Thành người Thiên Chúa bỏ luôn đi rồi!
13. Sa-un đẩy ông xa rời
Đặt làm chỉ huy ngàn người mà thôi
Dẫn đầu dân chúng mọi nơi
Chỉ đường vạch lối mọi người đi mau.
14. Đa-vít thành đạt hết nào
Bao nhiêu công việc Chúa hầu giúp cho!
15. Thấy Đa-vít thành công to
Vua Sa-un sợ hãi qua sau này
16. Nhưng toàn thể Ích diên đây
Với Giu-đa mến ông ngay hết mình
Vì Đa-vít dẫn dân tình
Sống trong an lạc yên bình dân gian.
ÔNG ĐA-VÍT CƯỚI VỢ
17. Sa-un bảo Đa-vít rằng:
Mê-ráp trưởng nữ ta hằng mến thương
Nay ta gả nó cho con
Mong con là dũng sĩ luôn can trường
Phục vụ cho chính cha thương
Giao tranh cuộc chiến của dường Gia-vê
Sa-un tự bảo mình kìa
"Mình đừng tự tay hại thì nó đâu
Để Phi-li-tinh kia nào
Sẽ thời hại nó cho hầu mất đi!"
18. Đa-vít thưa vua tức thì
"Con là gì, tộc con kìa xứng đâu?
Dòng nòi cha con thế nào?
Trong dân tộc Ích diên hầu diễn ra
Để con xứng đáng gọi là
Người phò mã của đức vua dân này?
19. Nhưng đáng gả Mê-ráp đây
Cho Đa-vít, chính vua thay đổi lòng
Gả cho Át-ri-en luôn
Người Mơ-khô-la thuộc tông dòng này
20. Mi-khan con gái vua đây
Tỏ thương Đa-vít mê say hết lòng
Người ta trình báo vua luôn
Điều này vua thấy hợp lòng ý vua
21. Sa-un tự bảo rằng là
Ta thời gả nó đặt ra bẫy gài
Và rồi ngày tháng kéo dài
Phi-li-tinh sẽ hại đời nó thôi
Vua bảo Đa-vít lần hai:
"Hôm nay con rể ta đây thực rồi"
22. Vua truyền lệnh các quan thời
Nói cho Đa-vít những lời như sau:
Nay vua rất cảm tình nào
Với Đa-vít, các quan triều cũng thương
Bây giờ anh hãy cưới luôn
Hầu làm rể đức vua tông dòng này!
23. Các quan nói Đa-vít ngay
Đa-vít liền đáp trả đây lời rằng:
Dễ chừng chư vị coi làm
Rể nhà vua, việc này thành nhỏ sao?
Tôi nay là một người nghèo
Có chi đáng kể xứng nào chức đây!
24. Các quan tâu lại vua ngay:
Ông Đa-vít đã trình bày lên vua
25. Vua Sa-un đã nói là:
Các khanh hãy nói ra lời này:
Vua không cần sính lễ đây
Cần trăm bao qui đầu ngay của nào
Quân Phi-li-tinh nộp trao
Để thanh toán trả thù hầu cho vua!
Sa-un tính bởi đó mà
Phi-li-tinh sẽ hạ Đa-vít rồi.
26. Các quan kể lại tức thời
Cho Đa-vít rõ bao lời nói trên
Cậu coi thấy vừa mắt liền
Được làm rể của vua mình hợp am
Thời gian ra hạn diễn lần
Đương còn chưa hết hạn cần nghĩ suy
27. Ông liền chỗi dậy tức thì
Đi cùng mấy kẻ gần kề bên ông
Hạ quân Phi-li-tinh luôn
Đem bao qui đầu về cùng trao vua
Đếm đủ trăm chiếc bày ra
Để hầu làm rể vua nhà Ích diên
Bấy giờ vua gả con mình
Đa-vít thành rể cưới liền Mi-khan.
28. Vua Sa-un hiểu biết rằng
Gia-vê ở với rể dường mãi luôn
Và Mi-khan con gái ông
Lại yêu Đa-vít mọi đường Đắm say!
29. Sa-un luôn sợ rể này
Trở nên thù hận hàng ngày tiếp liên
Tướng Phi-li-tinh xuất chinh
Mỗi lần Đa-vít giao tranh thắng liền
Hơn các quan tướng vua truyền
Tên Đa-vít được thường xuyên vang lừng!
GIO-NA-THAN BÀO CHỮA CHO ĐA-VÍT
CHƯƠNG 19
1. Vua Sa-un nói với con
Là Gio-na-than với luôn quần thần
Diệt trừ Đa-vít cho nhanh
Nhưng Gio-na-than cảm tình anh em
2. Gio-na-than đã báo tin
Cha tôi tìm cách giết liền anh đây
Sớm mai anh ý tứ ngay
Tìm nơi kín đáo ẩn này trốn đi
3. Tôi theo cha đến đứng kề
Ở bên cạnh cha nơi kia cánh đồng
Nơi anh đang trốn ẩn luôn
Tôi đem nói với cha thường về anh
Thấy Ngài tỏ rõ ra lần
Tôi thời sẽ báo tin nhanh anh nào?
4. Gio-na-than nói biết bao
Những điều tốt đẹp của hầu bạn đây
Cho cha được thấy rõ này
Và xin cha chớ hại ngay bạn mình
Anh không làm hại cha hiền
Việc làm anh tốt lợi đem cha nhiều
5. Anh liều mạng sống ra nào
Hạ tên Phi-li-tinh bao hiểm nghèo
Gia-vê đã dùng anh nhiều
Để đem chiến thắng dòng triều Ích diên
Cha nhìn thấy đã vui lên
Vậy sao vô cớ đã tìm giết anh?
6. Cha nghe con kể rõ rành
Nên ông cất lời thề nhanh điều này
Có Thiên Chúa hằng sống đây
Ta thề Đa-vít chẳng ai giết kìa
7. Gio-na-than gọi bạn về
Thuật ra bao chuyện bạn nghe an lòng
Rồi đưa Đa-vít đến ông
Từ đây Đa-vít phục tùng như xưa.
2. ĐA-VÍT TRỐN ĐI
VUA SA-UN MƯU HẠI ĐA-VÍT
8. Chiến tranh lại tái diễn ra
Đa-vít vào trận thắng qua địch thù
Ngươi Phi-li-tinh thua to
Chúng nay bại trận chân co chạy dài
9. Thần khí xấu của Chúa đây
Nhập vào Sa-un hiện nay trong nhà
Cạnh bên sẵn giáo tay kìa
Còn Đa-vít bận tay kia gẩy đàn
10. Sa-un tìm cách giáo đâm
Sao cho Đa-vít dính thân vào tường!
Nhưng Đa-vít né bên đàng
Để cho chiếc giáo lệch đường cắm luôn
Đa-vít bỏ chạy thoát thân
Đêm đây lẩn trốn khỏi gần nhà vua.
ĐAVÍT ĐƯỢC MIKHAN CỨU
11. Vua sai lính đến ngay nhà
Của Đa-vít giữ, sáng ra giết liền
Mi-khan vợ ông báo tin
Nếu anh không trốn trong đêm nay rồi
Ngày mai anh sẽ tức thời
Bị người ta giết tiêu đời mất tăm
12. Mi-khan thả chàng xuống lần
Qua nơi cửa sổ để chàng trốn luôn
13. Rồi bà để tượng nằm giường
Phía đầu đem để nắm lông dê này
Bà đem áo phủ lên ngay
Giả đang nằm bệnh liệt ngay trên giường
14. Vua sai lính đến bắt ông
Nhưng Mi-khan bảo họ luôn lời rằng
Ông đang bệnh liệt trên giường
Họ về thưa lại rõ ràng lời đây
15. Vua truyền lại đến nơi ngay
Các ngươi khiêng cả giường này về luôn
Hầu ta diệt nó cho xong
Để cho mọi việc thỏa lòng chờ mong
16. Lính sai đến đã vào trong
Chúng liền nhìn thấy tượng luôn trên giường
Với cùng phía đầu tấm lông
Lính về thưa với vua luôn rõ nào!
17. Sa-un bảo Mi-khan sau
Sao con lừa dối cha hầu như đây
Con cho kẻ địch thoát ngay
Mi-khan thưa với cha ngay lời rằng
Chính anh bảo con rõ ràng
Để anh đi, nếu không chàng giết con
SA-UN VÀ ĐA-VÍT TẠI NHÀ SA-MU-EN
18. Đa-vít thoát chạy trốn luôn
Về nhà Sa-mu-en vùng Ra-ma
Kể Sa-mu-en nghe là:
Mọi điều vua đã truyền qua kiếm tìm
Rồi ông với Sa-mu-en
Đến vùng Nai-giốt ở liền nơi đây
19. Có tin cho vua biết ngay
Đa-vít đang ở chốn này ẩn thân
Gọi tên Nai-giốt thị thành
Thuộc miền đất Gia-ma danh kêu hoài
20. Vua sai lính đến bắt ngay
Chúng nhìn thấy cả một bày sứ ngôn
Chính giờ xuất thần diễn luôn
Sa-mu-en đứng đầu trong nhóm này
Thần khí cũng nhập chúng ngay
Cả luôn chúng cũng nhập bày sứ ngôn
21. Người ta báo tin Sa-un
Vua sai bọn lính khác cùng đến nơi
Nhưng chúng cũng lại nhập rồi
Cùng vào luôn với các người sứ ngôn
Vua sai bọn thứ ba luôn
Và rồi tất cả nhập trong cộng đòan
22. Vua Sa-un đích thân sang
Ra đi đến tới nơi gần Sa-ma
Tới hồ nước Xê-hu kia
Vua liền hỏi với dân thì nơi đây
Sa-mu-en, Đa-vít nay
Hiện thời họ ngụ ở ngay nơi nào
Người ta đáp trả vua mau
Ở nơi Nai-giốt gần vào Ra-ma
23. Vua rời đó tiếp theo đà
Đang đi thần khí Chúa qua nhập rồi
Vua liền ngất trí ngay thôi
Sấm tuyên cùng lúc cứ thời xuất ra
Tới Nai-giốt chốn Ra-ma
Là nơi nhắm đến tơí nhà gặp nhau
24. Cả vua cũng cởi áo mau
Trước Sa-mu-en đang nào xuất ngôn
Ngày đêm hôm ấy ở trần
Thế nên thiên hạ nói luôn những lời
Sa-un cũng được đồng thời
Thuộc hàng ngôn sứ đó rồi hay sao?
GIO-NA-THAN GIÚP ĐA-VÍT TRỐN
CHƯƠNG 20
1. Đa-vít vội trốn ngay luôn
Khỏi Nai-giốt, Ra-ma dường chốn đây
Đến trước Gio-na-than này
Nói ngay bạn biết tôi nay làm gì
Tôi thời đã phạm cách chi
Hay là phạm tội lỗi gì cha ông
Để Ngài theo mạng tôi luôn
Muốn cho tôi chết hết trông thấy Ngài
2. Gio-na-than trả lời ngay
Không đâu, anh chẳng chết này cách sao
Cha tôi làm một việc nào
Nhỏ to chẳng dấu tôi điều gì đâu
3. Đa-vít thề bảo anh sau
Cha anh biết chính tôi nào với anh
Coi nhau bạn hữu chân thành
Nên Ngài sợ hãi anh phiền buồn đây
Nếu cho anh biết việc này
Có Thiên Chúa hàng sống nay tôi thề
Trước ngay bạn hữu tức thì
Tôi cùng sự chết đang kề bên nhau
4. Gio-na-than bảo bạn sau
Anh nay muốn tôi điều nào giúp anh
5. Đa-vít bảo Gio-na-than
Mai là ngày sóc ngồi gần bàn ăn
Với vua để được đồng bàn
Xin anh để tôi ẩn lần tránh vua
Ở ngoài đồng, tận nơi xa
Tới chiều ngày mốt trải qua mới về
6. Nếu vua thấy vắng tôi kìa
Anh tâu vua biết tôi thì nài van
Xin ban cho phép lên đàng
Về Bê-lem bản quê đường mãi xa
Lễ hàng năm của tộc nhà
Mọi người mừng lễ xum hòa bên nhau
7. Nếu vua đáp trả lời sau:
Tốt thôi, thời tớ tôi hầu bình an
Nếu Ngài nổi giận biết rằng
Họa tai Ngài đã sẵn sàng với tôi
8. Xin anh lấy nghĩa tình rồi
Xử cho đầy tớ anh, người tôi đây
Vì anh nhân danh Chúa ngay
Đã liên kết ước giao này với tôi
Nếu tôi có tội phản rồi
Anh đây cứ giết tôi thì chết đi
Chứ sao lại dẫn đến kìa
Trước cha anh đó để thì họa tai
9. Gio-na-than trả lời ngay
Anh đừng nghĩ vậy ra đây lúc nào
Nếu tôi biết được cách sao
Cha tôi muốn hại anh đâu điều gì
Tôi thời đã chẳng cấp kỳ
Báo cho anh biết rõ kìa hay sao
10. Đa-vít bảo bạn như sau
Ai đây sẽ báo tôi nào được hay
Nếu cha anh trả lời này
Với anh gắt gỏng cho ngay tôi rồi
11. Gio-na-than bảo bạn lời
Ta ra đồng ruộng, cả hai đi cùng
12. Rồi anh đã bảo bạn luôn
Gia-vê nhà Ích diên thường chứng đây
Ngày mai ngày mốt đến này
Nếu tôi dò ý Cha ngay tức thời
Mọi điều tốt của bạn rồi
Bấy giờ tôi chẳng sai ai nào
Đến cho tin bạn biết mau
Điều cha tôi định bày mưu hại người
13. Thời xin Chúa cứ phạt tôi ngay
Và còn thêm nữa cho thời tôi đây
Nếu cha muốn việc họa tai
Thời tôi sẽ tiết lộ này cho anh
Để anh xa tránh bình an
Xin Gia-vê ở với anh luôn hoài
14. Nếu tôi còn sống nơi đây
Xin anh xử nghĩa tình này với tôi
Như Gia-vê đã muốn rồi
Còn như tôi phải chết thời sao đây
15. Xin anh đừng dứt bỏ ngay
Nghĩa tình với gia đình này của tôi
Cả khi Chúa loại bỏ rồi
Kẻ thù của Đa-vít rời đất nơi
Chúng thời mãi mãi tiêu đời
Chẳng con có sót đâu rồi một tên
16. Gio-na-than ký kết liền
Với nhà Đa-vít nghĩa tình hôm nay
Xin Thiên Chúa hỏi tội đây
Cho bao kẻ thù địch này của anh
17. Ông còn bảo bạn nhân danh
Tình yêu của chúng ta, anh thề kìa
Vì ông yêu bạn trọn bề
Yêu thương như chính mình thì tỏ ra
18. Rồi ông bảo Đa-vít là:
Mai này ngày sóc, người ta sẽ nhìn
Chỗ anh vắng mặt cạnh bên
Là nơi bỏ trống dễ xem thấy nào
19. Ngày kia anh sẽ về mau
Xuống nơi anh đã ẩn vào hôm xưa
Xảy ra vụ đó bấy giờ
Rồi anh ngồi chỗ đá kia mốc đường
20. Còn tôi bắn hạ tên luôn
Hướng về một phía như dường nhắm bia!
21. Rồi sai đày tớ ra đi
Như tìm cái mũi tên kia đem về
Nếu tôi bảo đày tớ thì
Mũi tên ở phía sau kìa của ngươi
Hãy mau nhặt nó đi thôi
Thì anh hãy đến, tức thời bình an
Và không có gì cản ngăn
Có Thiên Chúa hằng sống, an toàn rồi.
22. Nhưng nếu tôi bảo ngay lời:
Người thiếu niên: mũi tên rơi trước này.
Hãy đi đến nhặt liền ngay
Bấy giờ anh hãy đi hoài mau lên
Vì Gia-vê đã dạy truyền
Cho anh phải trải đi liền khỏi đây.
Còn giao ước giữa ta này
Gia-vê chứng giám mãi hoài diễn luôn.
24. Vậy Đa-vít ẩn ngoài đồng
Trong ngày sóc tới, vua dùng bữa ăn
25. Vua ngồi thường lệ tiệc bàn
Tựa lưng phía vách tường, quan sát kìa
Giô-na-than đối diện cha
Áp-nê ngồi cạnh vua Sa-un này
Chỗ Đa-vít bỏ trống đây
Vì đi xa mãi tới nay chưa về!
26. Hôm nay vua chẳng nói gì
Vì vua tự bảo: việc kia tình cờ
Hắn không trong sạch đó mà
Quả hắn chẳng được như là sạch trong"
27. Bữa sau ngày sóc tiếp luôn
Tức là ngày mồng hai thường tháng đây
Chỗ Đa-vít vẫn trống này
Vua hỏi Gio-na-than ngay tức thời
Tại sao đã hai ngày rồi
Con trai Giê-sê chỗ ngồi bỏ không?
Hắn không dùng bữa ăn luôn
Cả hai ngày đó bình thường diễn ra?
28. Gio-na-than trả lời cha:
Anh đây xin phép về nhà Be-lem
29. Anh nài nỉ khẩn khoản xin:
Chúng tôi có lễ tế trên thành này
Cho toàn thị tộc hôm nay
Anh tôi ra lệnh về ngay dự phần
Nếu tôi được đẹp lòng anh
Xin cho tôi đến viếng thăm họ hàng
Thế nên anh đã lên đàng
Về quê, không tới tiệc bàn cùng cha!
30. Vua cha nổi giận phát ra
Ông liền phán với Gio-na-than rằng:
"Con của đồ đĩ hư thân
Tao không thấy rõ mày làm bạn kia
Với con của Giê-sê ư?
Hầu mẹ con mày phải thì nhục sao?
31. Bao lâu nó còn sống nào
Ở trên mặt đất thời tao tưởng này
Mày và vương quốc của mày
Sẽ không thể đứng vững ngay được nào!
Bây giờ sai bắt nó mau
Về đây xử án cho hầu chết đi.
32. Ông liền thưa cha tức thì:
Sao cha diệt tru, tội gì nơi anh?
33. Sa-un phóng giáo rất nhanh
Bay về phía Gio-na-than tức thời
Hầu đâm giết chết con rồi
Quả đây ý định cha nuôi trong lòng
Giết đi Đa-vít hằng mong
Để trừ hậu vận ngay luôn sau này
34. Gio-na-than đứng dậy ngay
Chẳng ăn bữa sóc của ngày thứ hai
Ông buồn cho Đa-vít đây!
Bởi cha xử khắc nghiệt này bất công!
35. Hôm sau ông tới cánh đồng
Với đày tớ, đến nơi cùng hẹn nhau
Với Đa-vít sẽ gặp sau
Để cùng nhau thực hiện điều dặn luôn.
36. Rồi ông bảo tớ tôi cùng:
Anh đi tìm mũi tên dùng bắn đây
Nó liền chạy đến kiếm ngay
Ông bắn vượt quá chỗ đày tớ kia
37. Người đày tớ tới nơi thì
Ông kêu đày tớ bảo kìa trước luôn
38. Và ông bảo tớ tôi cùng:
Đi mau lên! chớ dừng lại nghe!
Người đày tớ vội đến kia
Kiếm tìm mũi tên đem về chủ ông.
39. Tên hầu chẳng biết gì hơn
Gio-na-than, Đa-vít luôn biết rồi.
40. Gio-na-than bảo những lời:
Ngươi đem khí giới về nơi trong thành
41. Tên hầu vội vã về nhanh
Đa-vít ẩn núp, đứng lần lên luôn
Cúi mặt xuống lậy ba đường
Rồi mau chỗi dậy hai cùng ôm nhau
Khóc thương bạn hữu âu sầu
Tới khi Đa-vít nén nào sầu cơn!
42. Gio-na-than bảo bạn luôn
"Anh ra đi bình an trong tâm hồn
Ta nhân danh Chúa thề luôn
Gia-vê ở giữa ta cùng với nhau
Giữa dòng giống tôi cùng nào
Giống dòng anh nữa cứ hầu mãi liên!"

Không có nhận xét nào: