Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

THÂN PHỤ THÁNH TÊRÊSA (tiếp theo)

THÂN PHỤ THÁNH TÊRÊSA (tiếp theo)

Cần lao và bất vụ lợi

      Cha mẹ chúng tôi sống đơn sơ, tiết kiệm, nhưng không hà tiện keo kiết, chăm làm việc để nuôi bầy con đông cho đầy đủ, nhứt là chú trọng lo cho con cái được một nền giáo dục công giáo và đúng đắn. Muốn đạt mục đích này, cha mẹ chúng tôi phải đành chịu bao nỗi hy sinh !
      Cha tôi có tài kinh doanh, nhưng hoàn toàn siêu thoát, không chút vấn vương, cũng không ước vọng thâu trữ tài sản. Tôi còn nhớ rõ chỗ góc đường mà người nói với tôi : "Cha cảm thấy bắt đầu thích dùng tiền để sinh lợi, nhưng cha không để bị lôi cuốn, vì đó là cái dốc trơn trợt, đẩy ta đến nạn đầu cơ rất dễ."
      Vì thế, trong vấn đề tiền bạc, cần lắm thì cha tôi mới dè dặt, ngoài ra, "phú mọi sự trong tay Chúa" như lời Kinh Thánh khuyên nhủ (Ps LIV:23). Và Chúa quan phòng bảo hộ người luôn. Đây là một thí dụ.
      Công chứng viên (notaire) của người đề nghị một công việc làm ăn kể chắc sẽ được lợi to, nhưng phải cùng nhau đi Bordeaux để ký giao kèo. Đến ngày đi, sáng ra, khi không cha tôi bị trẹo gân, người cho đó là thánh ý Chúa quan phòng, nên mặc dầu viên công chứng gõ cửa nài nỉ, người cũng cáo từ. Sau một thời gian công việc đó bị thất bại hoàn toàn.
      Ở Lisieux, người không sống cuộc đời nhàn rỗi. Người sắp đặt thời khoá để có giờ bồi bổ trí thức, tổ chức việc nhà, quản lý tài sản, làm việc đạo đức và giáo dục con cái.


      Giờ việc xác ở Buissonnets, người vun tưới khu vườn, trông nom gà, vịt, thỏ, tự đi nhổ cỏ cho ăn và quét dọn chuồng, không chịu cho người ta làm phụ. Chúng tôi cũng có nuôi chơi một lồng chim thì cũng nơi tay người săn sóc. Để giải trí chúng tôi, có con chim thước dạn, người tập riết nó biết nói.
      Chính người lo hầm rượu, lo mua táo (pommes) làm rượu tại nhà, lại ra tay làm với kẻ khác. Trong nhà dùng bao nhiêu củi thì cũng nơi tay người cưa, bửa, chất sẵn đó. Lúc [người] về già, tôi trông thấy người làm những việc đó cách khó nhọc lắm.

Chủ gia đình và nhà giáo dục

      Cha tôi và mẹ tôi cũng vậy, hồi còn thanh niên, đã có ý định đi tu. Nguyện vọng bất thành, cha mẹ tôi mới xoay qua lập gia đình, nhưng đã đặt vào cuộc giao kết với nhau một tinh thần công giáo đến cực độ.
      Trải qua nhiều tháng dài dặc, cha mẹ chúng tôi sống chung với nhau như anh với em, rồi sau đó nghe theo lời cha giải tội linh hướng khuyến khích thì cả hai mới ước ao được nhiều con để hiến dâng cho Chúa.
      Cha phó rửa tội cho chị cả tôi đã thông cảm được ý cha tôi khi nghe cha tôi bộc lộ nỗi niềm vui phước : "Thưa cha, đây là lần đầu tiên con đem con đến chịu phép Rửa tội, nhưng không phải là lần chót đâu."
      Quả thật, người đã chín lần đem con đến chịu phép Rửa tội.
      Cha mẹ chúng tôi thật là tâm đầu ý hiệp. Cha tôi thường nhắc đến người mẹ "thánh" của chúng tôi  người thường hay gọi mẹ chúng tôi như vậy. Còn phần mẹ tôi viết thư cho cậu tôi thế này : "Bạn tôi là một thánh nhân, ước gì các bà vợ ai cũng được một người chồng như thế."
      Mẹ tôi hằng khen phục đức tính của cha tôi. Bao giờ cha tôi vắng mặt là người buồn. Lúc cha tôi đi lo công việc ở Ba-lê, trong một bức thư [của mẹ tôi] có đoạn kết như thế này :
      "... Ngày nay em nhớ đến sẽ lại được thấy anh, em vui thích quá nên không làm gì được.
      "Vợ anh thương anh hơn chính mạng sống mình."
      Lần khác một bức thư, từ Lisieux gửi đến :
      "... Anh Louis yêu dấu, em nóng lòng được gần gũi anh, em yêu anh hết lòng, mỗi khi anh vắng nhà, em cảm thấy đời em thiếu thốn, cho nên em càng yêu anh hơn, em không thể sống xa anh..."
      Đến sau khi mẹ tôi đi bác sĩ, bác sĩ cho biết bệnh trạng quá nguy, không qua được, mẹ tôi có viết :
      "... Bạn tôi không tự tìm an ủi được, ông đã dẹp cần câu ở xó vựa và không màng đến thú đi câu nữa. Ông cũng không đến câu-lạc-bộ, ra như người không còn nghị lực gì nữa."
      Tình hoàn toàn khắng khít giữa cha mẹ chúng tôi rất siêu nhiên, chỉ hướng về sự sống đời đời. Cơn bệnh cuea chị Léonie tôi là một minh chứng : Hai năm đầu chị  Léonie mặc bệnh dở sống dở chết, nhờ dì tôi là Sœur Marie Dosithée khuyên nên cầu xin với thánh nữ Magarita Maria, cha mẹ tôi cùng cầu nguyện rằng : "Nếu con chúng tôi sau này sẽ nên thánh, xin thánh nữ hãy cứu chữa nó khỏi bệnh." Bệnh tình liền được thuyên giảm chứng tỏ Chúa thưởng đức tin hai ông bà.
      Vì thế, không lạ gì khi thấy Đức Giáo hoàng Piô XII bảo viết thư cho Mẹ Agnès de Jésus về quyển sách "Truyện Một Gia Đình", đã khen tặng quyển sách này diễn tả và lưu lại một nếp sống gia đình kỳ diệu, lại chỉ cho các gia đình thời nay một tấm gương khả dĩ khích lệ họ thực hành đầy đủ các nhân đức công giáo.

(Còn tiếp)




Không có nhận xét nào: