TIN TÒA THÁNH
Theo Vatican News
Halloween ban đầu là một ngày ăn chay
Đối với nhiều trẻ em ở Hoa Kỳ, Halloween là ngày lễ được yêu thích trong năm. Trường hợp này chủ yếu vì những viên kẹo mà trẻ em nhận được sau trò chơi trick hoặc treat.
Điều thú vị là, trong
khi ngày lễ thế tục này đi liền với việc nhận kẹo, thì ban đầu nó là một ngày
ăn chay trong Công giáo.
Ngày 1 tháng 11 là
ngày lễ Các Thánh trong Công giáo để mừng kính tất cả các vị thánh. Ngày lễ Các
Thánh là một ngày lễ trọng của Giáo hội, một ngày được đánh dấu bằng niềm vui
và mừng lễ.
Trong nhiều thế kỷ,
Giáo hội đã quen với việc cử hành thời khắc giao thừa hoặc canh thức của một
ngày lễ trọng bằng việc ăn chay đặc biệt. Nó tiếp nối câu nói cổ xưa rằng bạn
nên “nhịn ăn trước khi ăn tiệc”.
Từ điển Bách khoa Công
giáo giải thích một chút về lịch sử đằng sau truyền thống này.
Ở thời kỳ đầu, trong
đêm trước mỗi ngày lễ, sẽ có một buổi canh thức. Vào buổi tối, các tín hữu quy
tụ tại địa điểm hay nhà thờ nơi cử hành lễ, và chuẩn bị tâm hồn bằng những lời
cầu nguyện, các bài đọc từ Sách Thánh (nay là Kinh Chiều và Kinh Sáng Phụng
vụ), và đôi khi cũng có thể nghe một bài giảng... và các giám mục mời gọi giáo
dân ăn chay vào ngày trước lễ… Thượng Hội đồng Seligenstadt (1023) có đề cập
đến các lời cầu nguyện vào đêm trước lễ Giáng sinh, Lễ Hiển linh, lễ các Tông
đồ, Lễ Đức Mẹ Maria, Thánh Lôrensô, và lễ Các Thánh.
Ngày trước Lễ Các
Thánh (31 tháng 10) được coi là ngày ăn chay trong nhiều thế kỷ, mãi đến đầu
thế kỷ 20, như đã được đề cập trong Từ điển Bách khoa Công giáo của thời đó.
“Tại Hoa Kỳ, chỉ ăn chay bốn trong số những ngày vọng, đó là: Vọng Lễ Giáng
sinh, Lễ Ngũ tuần, Lễ Phục sinh và Lễ Các Thánh.”
Nghe có vẻ xa lạ với
những người thời nay rằng Halloween là ngày ăn chay, nhưng các Kitô hữu trong
các thế kỷ trước coi ngày này là ngày để chuẩn bị tâm hồn cử hành lễ Các Thánh.
(Aleteia.org 27/10/2021)
Phê-rô Đại Yên
Theo VaticanNews
Ơn hoán cải trở thành linh mục của cha Vincent
Lafargue
Câu chuyện của cha Vincent Lafargue, sống ở Thụy Sĩ: Một thanh
niên sống vội, nhưng đã được Chúa cho trải nghiệm về cái chết và ánh sáng của
cuộc sống vĩnh cửu, sau đó được ơn hoán cải và trở thành linh mục.
Ngọc Yến - Vatican News
“Tôi đã nhìn thấy ánh sáng” là trải nghiệm của
những người đã từng ở cận kề cái chết. Một số người còn tuyên bố rằng họ cảm
thấy ở trong trạng thái “lơ lửng”, “thoát ra khỏi cơ thể”, nhìn thấy cơ thể “từ
trên cao”, nhìn thấy ánh sáng mạnh mẽ trong một “đường hầm” mở ra trước mắt. Vì
một lý do bí ẩn nào đó, họ trở về cơ thể và được “hoãn” lại việc rời khỏi thế
giới này.
Cha Vincent Lafargue, sống ở Thụy Sĩ, đã từng
có trải nghiệm này. Năm 2000, Vincent, một thanh niên Công giáo 25 tuổi, nhưng
không sốt sắng tham gia các cử hành phụng vụ. Khỏe mạnh và năng động, Vincent
làm ba nghề cùng một lúc: phát thanh viên vào buổi sáng, giáo viên dạy tiếng
Pháp vào buổi chiều và diễn viên vào buổi tối. Vincent nhớ lại: “Giống như
nhiều người ở độ tuổi đó, tôi nghĩ mình bất tử”.
Tuy nhiên, Vincent biết rằng tốc độ tăng nhanh
là không bền vững. Vincent nhận ra mọi thứ trong cuộc sống mình đều “vượt quá
tốc độ cho phép”. Vị linh mục tương lai kể: “Tôi đã nghĩ về điều đó vào buổi
tối khi đang di chuyển bằng xe đạp. Trong thâm tâm, tôi bắt đầu thưa với Chúa:
Lạy Chúa, con biết con đang đi quá nhanh. Con đang làm quá nhiều việc và con
muốn dừng lại một chút, nhưng con không biết phải làm thế nào, bởi vì con thích
những gì con đang làm”.
Sau đó, chàng trai trẻ vừa van xin vừa thách
thức Chúa: “Nếu Chúa rất thông suốt, nếu Chúa thực sự tồn tại, tại sao Chúa
không ngăn cản con?”
Và từ lúc đó, trải nghiệm bất ngờ bắt đầu. Cha
kể tiếp: “Khi dừng đèn đó, tôi cảm nhận một tiếng nói rõ ràng, một giọng nói
lớn hơn âm nhạc tôi đang nghe bằng tai nghe bắt đầu nói với tôi. Giọng nói đó,
rất ngọt ngào và tử tế, và không liên quan gì đến tiếng nói của lương tâm tôi,
đã hỏi tôi hai lần: ‘Con có thực sự nhận thức được điều con đang xin Ta không?’
Và cả hai lần tiếng nói này đều rất to nhưng tôi không biết tôi đang làm gì,
tôi thưa: ‘Có’ ”.
Khi đèn đỏ tắt, Vincent tiếp tục đạp xe và bất
ngờ một xe ô tô đã đâm vào xe đạp của Vincent. Ngay lập tức, thay vì gọi xe cấp
cứu tài xế đã gọi cảnh sát, vì khi thấy Vincent bất động trên vũng máu, bà nghĩ
Vincent đã chết. Nhưng điều này đã cứu sống Vincent, vì lúc đó xe cấp cứu đang
bị kẹt đường, cách xa điểm xảy ra tai nạn nhưng xe y tế của cảnh sát ở gần đó
và đến trong hai phút”.
Vincent bị gãy xương nghiêm trọng và bị mất
nhiều máu. Bác sĩ cũng nghĩ Vincent sắp chết. Và khi được đưa vào phòng mổ, tim
của Vincent đã ngừng đập. Vincent kể lại giây phút đó: “Những gì xảy ra trong
khoảnh khắc đó sống động hơn nhiều so với bất cứ điều gì khác trong tâm trí
tôi. Tôi nhìn thấy một cảnh tượng mà tôi có thể quan sát từ trên cao. Tôi
nhìn thấy một người bị thương trên giường, mọi người đang đi lại xung quanh, và
tôi nghe thấy tiếng bíp báo hiệu tim ngừng đập. Tôi lo lắng cho người đó, mà
không nhận ra đó là tôi. Tôi cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc. Tất cả điều này chỉ
kéo dài trong một phút, nhưng theo nhận thức của tôi thì nó còn lâu hơn nhiều”.
“Đột nhiên tôi quay lại như thể ai đó đang đẩy
tôi lên, nhưng thay vì nhìn thấy mái nhà, tôi lại thấy ánh sáng, mà cho đến
giây phút đó tôi chưa bao giờ thấy. Ánh sáng mạnh hơn nhiều so với ánh sáng mặt
trời, nhưng không làm loá mắt. Ánh sáng đã thu hút tôi. Tôi lơ lửng về phía ánh
sáng đó trong một vài khoảnh khắc. Đối với tôi, ánh sáng đó được ‘cư ngụ’,
không phải bởi một người có thể nhìn thấy, mà bởi một sự hiện diện hiển nhiên,
đó là Tình yêu, Tình yêu vô điều kiện. Và đối với tôi, như tôi đã biết sau này,
tình yêu là một Ngôi vị: Thiên Chúa. Đây là điều tôi cảm nhận rất sâu sắc”.
Sau đó, tôi cảm thấy cơ thể được hồi sinh. Cảm
giác này rất tồi tệ, rất đau đớn. Tiếp theo, tôi phải chịu những lần điều trị
nặng nề. Một số ký ức về những gì đã xảy ra bắt đầu xuất hiện ngay sau khi tôi
thức dậy, nhưng tôi không hiểu được tất cả.
Trong thời gian điều trị, Vincent đã nhận được
những lời thăm hỏi từ một linh mục tuyên úy, người mà ở lần gặp đầu tiên
Vincent không đoái hoài đến. Tuy nhiên, vị linh mục đã không ngừng đến thăm
Vincent. Một ngày nọ, cha nói với Vincent rằng Chúa không bao giờ làm điều ác,
nhưng cho phép điều đó xảy ra, vì Người tôn trọng tự do của con người, và “Chúa
đã sử dụng điều ác đó để chạm vào trái tim tôi”.
Từ đó, Vincent bắt đầu tìm hiểu các tôn giáo.
Và một ngày kia, Vincent nghe trên đài phát thanh, một người nói về thơ ca,
nghệ thuật, điện ảnh, những điều Vincent yêu thích. Khi biết người này là một
linh mục, Vincent đã gọi điện để làm quen. Và từ đây hành trình hoán cải của
Vincent bắt đầu, từng bước một.
Về trải nghiệm trở về từ cái chết, Vincent
nói: “Tôi kể cho bác sĩ phẫu thuật nghe những gì tôi đã thấy: cuộc thảo luận
giữa bác sĩ và các y tá về trường hợp của tôi, con số trên màn hình, tên trên
chiếc áo của y tá. Bác sĩ vừa thích thú vừa bối rối. Ông nói về mặt khoa
học, tôi không thể nhớ được bất kỳ điều gì trong những điều này. Bác sĩ nói ông
tin tôi vì mọi điều tôi nói đều đúng, nhưng khoa học không thể giải thích điều
đó vì tim tôi lúc đó dường như đã ngừng đập”.
Cha Vincent Lafargue
đã theo học tại chủng viện và được thụ phong linh mục vào năm 2010. Giờ
đây, cha đang chuẩn bị trở thành linh mục tuyên úy bệnh viện, thay thế linh mục
đã đến thăm cha tại bệnh viện và đã giúp cha hiểu về Thiên Chúa và giúp cha
hoán cải trở thành linh mục.
Lời cầu nguyện mở cửa trời: Phép lạ chữa lành giữa đêm
mùa hè
Trong buổi đọc kinh Truyền Tin tại quảng trường thánh Phê-rô vào
trưa Chúa Nhật 14/10/2021, khi suy tư về đoạn Tin Mừng thánh Marco thuật lại
câu chuyện anh mù từ lúc mới sinh Báctimê đã cầu xin và được Chúa chữa lành,
Đức Thánh Cha Phanxicô đã thuật lại sự kiện một bé gái bệnh nặng, không còn hy
vọng chữa lành và sắp qua đời, đã được chữa lành nhờ sự kiên trì, cầu nguyện
tha thiết cùng Đức Mẹ của người cha. Báo Quan sát viên Roma đã đăng bài viết
của nữ nhà báo người Argentina, Virginia Bonard.
Virginia Bonard
Một bé gái sắp qua đời
đã được cứu sống nhờ lời cầu nguyện của người cha: đây là câu chuyện đã được
Đức Thánh Cha Phanxicô kể lại tại buổi đọc kinh Truyền Tin trưa Chúa Nhật
24/10. Đức Thánh Cha nói về đoạn Tin Mừng thuật lại câu chuyện anh Báctimê, một
người mù từ khi mới sinh đã nhận ra Đấng Mêsia, đã khẩn cầu lòng thương xót của
Người, và xin Nguời xót thương anh, thương xót con người của anh. Người mù lớn
tiếng cầu xin, với đức tin, anh la to lên. Đức Thánh Cha Phanxicô đã phân tích
nội tâm của người ăn xin bị mù mà thánh Marcô đã thuật lại, và ngài suy tư:
Đức Thánh Cha nói:
“Anh Báctimê không dùng nhiều lời nói. Anh ấy nói điều gì là cần thiết và phó
thác mình cho tình yêu thương của Thiên Chúa, điều có thể làm cho cuộc sống của
anh lại sinh hoa kết quả bằng cách làm điều mà con người không thể làm được.
Đây là lý do tại sao anh không cầu xin Chúa bố thí, nhưng bày tỏ mọi điều - sự
mù loà và đau khổ của anh, điều còn đau khổ hơn cả việc anh không thể nhìn
thấy. Tình trạng mù loà của anh là phần nổi của tảng băng chìm; nhưng chắc hẳn
trong lòng anh đã có những vết thương, những tủi nhục, những giấc mơ tan vỡ,
những sai lầm, những hối hận. Anh cầu nguyện bằng trái tim của mình. Còn chúng
ta thì sao? Khi chúng ta xin Chúa một ơn, chúng ta có đặt trong lời cầu nguyện
cả lịch sử, những vết thương, sự sỉ nhục, ước mơ tan vỡ, lỗi lầm và hối hận của
chúng ta không?”
Nhưng Đức Giáo hoàng
suy tư sâu hơn nữa; ngài trở lại với kho tàng ký ức của riêng mình và trở lại
một đêm mùa hè năm 2005 hoặc 2006, trước cổng đền thánh Đức Mẹ Luján, bổn mạng
của Argentina, tại quê hương yêu dấu của ngài:
Đức Thánh Cha nói:
“Rất nhiều người trong chúng ta, khi cầu nguyện, chúng ta không tin rằng Chúa
có thể làm phép lạ. Tôi nhớ lại câu chuyện - mà tôi đã chứng kiến - về người
cha được các bác sĩ cho biết rằng đứa con gái chín tuổi của ông sẽ không qua
khỏi đêm đó; cô bé đang nằm bệnh viện. Và ông đã đón một chiếc xe buýt và đi
bảy mươi cây số để đến Đền thánh Đức Mẹ. Khi ông đến nơi thì đền thánh đã đóng
cửa. Ông bám chặt vào cổng đền thánh và đứng đó cầu nguyện suốt đêm: “Lạy Chúa,
xin cứu con gái của con! Chúa ơi, xin ban cho con gái con được sống!” Ông đã
cầu nguyện với Đức Mẹ, suốt đêm dài; ông khóc với Chúa, khóc từ thẳm sâu lòng
mình. Sau đó, khi trời sáng, ông trở lại bệnh viện. Ông thấy vợ mình đang khóc.
Và ông nghĩ: “Con bé đã chết rồi”. Nhưng vợ ông nói: “Không ai hiểu, không ai
hiểu, các bác sĩ nói đó là một điều kỳ lạ, con bé dường như đã được chữa lành”.
Chính Chúa, Đấng đã ban cho ông mọi điều, đã nghe thấy tiếng kêu cầu của người
đàn ông cầu xin Người mọi điều. Đây không phải là một câu chuyện: chính tôi đã
thấy điều này, ở giáo phận khác. Chúng ta có lòng can đảm như thế này khi cầu
nguyện không?”
Điều gì đã xảy ra vào
đêm đó ở Luján? Chúng ta muốn thưởng thức ân sủng đó và biết nó, thưởng thức nó
để tiếp tục cảm nghiệm Lòng Nhân từ của Thiên Chúa và Mẹ của Người, về sự hiện
diện và hành động của Người trong cuộc sống của chúng ta và trong lịch sử. Một
linh mục người Argentina - người chọn cách trở nên bé nhỏ trước phép lạ và do
đó đã giấu tên - đã kể cho chúng tôi nghe chi tiết về những gì đã xảy ra vào
đêm mùa hè đó:
“Tôi là nhân chứng cho
điều kỳ diệu đó. Khi tôi nói chuyện này với Đức Giáo hoàng, khi ngài còn là giám
mục ở Buenos Aires, tôi đã nói với ngài rằng hãy luôn kể lại nó bằng ngôi thứ
nhất, xin đừng nêu tên tôi. Ngài đã rất ngạc nhiên trước điều kỳ diệu này vì
tôi đã kể cho ngài nghe rất nhiều về điều đó.
“Một đêm mùa hè, tôi
đang từ nhà của những người họ hàng ở Luján trở về, tôi nghĩ chúng tôi đã có
một bữa tiệc, và đi ngang qua quảng trường vào lúc nửa đêm, tôi gặp một người
đàn ông trẻ tuổi đang vịn lan can bậc thang và cầm trên tay một bó hoa hồng.
Tôi đến gần ông và hỏi xem có chuyện gì vậy. Người đàn ông nói với tôi rằng đứa
con gái nhỏ của ông đang ở bệnh viện. Ông đã đi bộ từ thủ đô đến Luján, và bó
hoa hồng đã được những người bạn đi cùng xe tặng cho ông; ông đã đặt bó hoa ở
chỗ Đức Trinh Nữ.
“Tôi nói với ông ta,
‘Chúng ta hãy vào vương cung thánh đường’. Khi đó có lẽ đã mười hai giờ đêm.
‘Chỉ có anh, bạn bè của anh không thể vào, một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm cho
anh”. Chúng tôi đi vào vương cung thánh đường từ ngõ sau, đi qua ngôi nhà; tôi
nói với người bảo vệ rằng tôi chịu trách nhiệm về người đàn ông đó; nếu có bất
cứ điều gì xảy ra, tôi phải chịu trách nhiệm. Người cha này đã để bó hoa trong
chiếc bình mà chúng tôi [các linh mục và người trông coi cung thánh] luôn đặt ở
đó, và quỳ trước cung thánh, trong khi tôi ngồi trên chiếc ghế đầu tiên và bắt
đầu cầu nguyện. Ông lặng lẽ quỳ xuống và tôi ngồi xuống, lần hạt Mân Côi cầu
nguyện cho đứa con gái nhỏ của ông. Sau khi tôi cầu nguyện xong, hai mươi phút
sau, người đàn ông bước ra, tôi chúc lành cho ông và chúng tôi chào tạm biệt.
Điều đó xảy ra vào một ngày Chúa Nhật.
“Thứ Bảy tuần sau, khi
tôi đang giải tội, người đàn ông này đến gặp tôi - tôi không nhận ra ông ...
với tất cả những người đi qua vương cung thánh đường và vào mùa hè, và hơn nữa
- chính ông và cô con gái tóc vàng nhỏ bé của ông, khoảng 8 hoặc 9 tuổi. Ông ta
nói với tôi, ‘Thưa cha, cha có biết con không?’ Tôi trả lời: ‘Anh là ai?’
“[Ông ấy trả lời], Con
là người đàn ông đã cầu nguyện với cha vào ngày hôm trước. Đây là cô con gái
nhỏ của con! Đức Mẹ đã làm phép lạ cho con! Khi con cùng cha cầu nguyện vào lúc
12 giờ đêm cho con gái nhỏ của con, con gái nhỏ của con đã ngồi dậy và đòi ăn.
Sau chuyến đi, vào lúc bình minh, con đến để thăm con bé. Con hỏi ở phòng chăm
sóc đặc biệt và họ nói với con rằng con gái con không còn ở đó nữa. Con tưởng
con bé đã chết, nhưng không, con bé đang ở với mẹ nó trong một khu nhà”.
“Chúng ta hãy nhìn vào
Phúc Âm: khi Chúa Giê-su Ki-tô chữa lành đầy tớ của viên đại đội trưởng khi còn
ở từ đàng xa. Tin Mừng vẫn sống động, nó lặp lại chính nó và [làm như vậy] qua
Đức Maria. Đây là những gì tôi muốn kể lại. Đây là câu chuyện có thật, và còn
những câu chuyện khác mà tôi đã kể với Đức Phanxicô khi tôi ở Buenos Aires.
Ngài yêu cầu tôi viết ra những điều này, và đó là những gì tôi đang làm, nhưng
rất, rất chậm”.
Trong câu chuyện này, không có tên, nhưng có sự kiện. Vị linh
mục, người chọn ẩn danh, không hề nghe tin tức gì về gia đình có đứa con gái
được chữa lành. Rõ ràng trước mắt chúng ta là một chứng tá mạnh mẽ về sự dấn
thân khiêm nhường đối với đức tin. Tin Mừng được thực hiện trong những điều kỳ
diệu được lặp đi lặp lại này đưa chúng ta đối diện với mầu nhiệm của Thiên Chúa
và các công việc của Ngài trong mọi thời đại. Người bạn linh mục của chúng ta
nhắc lại những lời này trong đền thánh, “những phép lạ mà Đức Mẹ ban cho giống
như lật từ trang này sang trang khác của Phúc Âm. Tôi không bao giờ lấy tên của
những người đã nhận được phép lạ; tôi chỉ biết cảm ơn và ngợi khen Chúa. Với
Đức Trinh Nữ Maria, kinh nghiệm mà tôi có được là sống theo Phúc Âm từng điểm
một”.
CHÚA NHẬT XXXII THƯỜNG NIÊN
Năm
B – 2021
Tin
Mừng Marcô 12:38-44
Chúa
Giêsu dạy chúng dân
Coi
chừng luật sĩ thế gian dùng lời
Miệng
môi ăn nói bên ngoài
Bề
trong chẳng có như hoài ngợi khen
Hội
đường chỗ nhất ngồi trên
Kinh
dài quen đọc bạc tiền chẳng chê
Hãy
xem bà góa nghèo kia
Hai
xu bỏ két thật thì thành tâm
Những
người nghèo khó kiếm ăn
Gia
tài của họ cũng bằng là không
Khi
dâng, là bỏ vào luôn
Tất
cả của cải có trong nơi mình.
Sứ
điệp Tin Mừng
THÁNG 11 CẦU CHO CÁC LINH HỒN
Con
người từ đất mà nên
Chết
về với đất nghỉ yên chờ ngày
Chúa
ban ta ở đời này
Thời
gian dù có ngắn dài thế thôi
Hồn
thiêng Chúa đặt trong người
Sẽ
đem lên chốn trên trời hưởng chung
Với
muôn thần thánh thiên đường
Khi
xác sống lại hợp cùng nhau luôn
Nhận
lãnh hạnh phúc trường tồn
Trên
nơi vĩnh cửu sống luôn đời đời
Hát
ca danh thánh Chúa Trời
Yêu
thương tạo dựng muôn loài chúng ta.
Cầu
cho mọi người yên nghỉ. 11-2021
CHA
GIUSE ĐỖ QUANG KHANG
TÂN GIÁM MỤC PHÓ BẮC NINH
Giáo
hoàng đã đặt cha Khang
Lên
làm Giám mục phó dường kế luôn
Đức
cha Đạt quá tuổi trường
Về
hưu ngơi nghỉ thông thường luật quy
Con
người có hạn tuổi thì
Khi
mòn hơi sức phải về nghỉ ngơi
Cũng
như máy móc mới thời
Ngày
đầu chạy mạnh lần coi yếu dần
Cần
đem tu bổ hảo hoàn
Mới
tăng năng suất việc làm trước kia
Con
người lớn tuổi cần thì
Đổi
thay người trẻ mọi bề tốt hơn.
Thay
đổi tốt hơn. 2021
GIÁM MỤC TỪ CHỨC ĐỂ LẤY VỢ
Giám
mục ngưòi Tây-ban-nha
Xin
từ chức giám mục lo gia đình
Hai
người học thức triền miên
Theo
ma quỷ kéo mau liền vâng nghe
Satan
mạnh thế lắm kia
Kéo
lôi mọi giới về phe với mình
Để
cho nước Chúa thiên đình
Suy
tàn yếu nhược mọi miền trần gian
Nhớ
rằng Chúa phán rõ ràng
Mọi
cửa hoả ngực mở toang ra nào
Chẳng
hòng phá nổi được đâu
Nước Trời vững chắc chẳng sao lay chuyền.
Quỷ ma chẳng phá nổi. 2021
TƯỢNG ĐÀI MẸ NÚI CÚI
Cảnh
quang đồi núi đẹp sao
Từ cao xuống
Trị An sâu lòng hồ
Trên
xanh đồi núi bao bờ
Cả vùng Gia Kiệm,
Dốc Mơ nơi này
Lẫn
nhà biệt thự đương xây
Đón chờ lữ
khách ngày ngày hành hương
Nguyện
xin Mẹ xuống muôn ơn
Cho quê hương
mãi được luôn an bình
Công
trình Xuân Lộc tiến hành
Quản
cai xây dựng vẹn toàn trông coi
Kính
dâng đức Mẹ Chúa Trời
Xin
Ngài cầu Chúa mọi thời quê hương.
Xây
tượng Mẹ núi Cúi. 2021.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét