NGÀY
VINH DANH MẸ
NGÀY VINH DANH
MẸ
Cám ơn Mẹ đã sản
sinh
Con người nhân
thế Chúa truyền tiếp tay
Chúa Trời tạo
dưng sơ khai
Ban truyền bà
Mẹ sinh sôi nhân loài
Trao ban trái
đất dòng nòi
Như sao trời cát
biển muôn người trần gian
Quyền hành Thiên
Chúa trao ban
Ngợi ca Thiên
Chúa càn khôn
Tạo nên vạn vật
khởi nguồn ban ân
Duy trì nhân
loại vũ hoàn
Cánh chung khánh
tận vẹn toàn phận trao.
Vinh danh Mẹ.
2017.
VINH DANH MẸ MARIA, MẸ THIÊN CHÚA
NHÂN MOTHER'S DAY
Lê Quang Trình
Ngày mẹ hoa rộ
các khu vườn
Trong con reo
vui bao kỷ niệm
Ngôn ngữ hạn hẹp
khó diễn tả
Mẹ xa hóa gần
suốt đời con
Trong mơ mẹ về
không thay đổi
Nhánh hoa
thiêng liêng xin dâng mẹ
Huyết nhục
trong con mẹ vẫn còn
Nuôi con bằng
sữa lòng hiếu thảo
Con hư tại mẹ
đâu phải thế
Miệng đời khắt
khe mẹ hàm oan
THANH PHÚC
NGÀY CỦA MẸ !
CHÚC MỪNG NHỮNG
TG CÒN MẸ.
Mẹ tôi mất năm
1953, cách đây đã 64 năm, khi tôi 17 tuổi, đang học lớp đệ thất B1 tại Bùi Chu.
Cảm ơn Phúc Bồ về Bài Thơ NGÀY VINH DANH
MẸ.
Mời cả nhà TG,
người còn Mẹ, cũng như người không còn Mẹ, đọc một số bài thơ về MẸ :
(Nguyễn Dương An tập hợp)
1. Mẹ
Rim Ba
Tôi muốn dệt
những vần thơ về mẹ,
Ðể đọc lên cho
nước mắt trào rơi.
Vì có gì đẹp đẽ
nhất trên đời,
Thiêng liêng
nhất phải chăng là tình mẹ ?
Những kỷ niệm
xa xưa còn lưu dấu,
Chiếc nôi êm
tôi ngủ mẹ ngồi đưa.
Hồn ca dao phảng
phất giấc ban trưa,
Mẹ tôi đã ru
tôi vào sông núi.
Những miếng
khoai tôi ăn tranh phần mẹ,
Ðói năm nào …
khổ cực quá mẹ ơi.
Mẹ cho con, mẹ nhịn, mẹ vẫn vui,
Giờ nghĩ đến tôi buồn khôn xiết kể.
Nay dâng mẹ mấy vần thơ sầu muộn,
Mẹ đi rồi … kỷ niệm vẫn trong con.
Trên thiên đàng con biết chắc mẹ còn,
Theo sát bước chân con nơi trần thế.
2. Mẹ !
Nguyễn Thái Thăng Long
Mẹ là những dịu dàng nơi trái tim con,
Là những chắt chiu, tảo tần nuôi con khôn lớn,
Mẹ là chốn bình yên khi con quay cuồng
giữa dòng đời tất bật,
Mẹ là ấm êm khi con đã mệt nhoài.
Suốt cả đời Mẹ vất vả ngược
xuôi,
Áo Mẹ sờn, bạc màu vì dãi dầu mưa nắng,
Vai Mẹ gầy vì gánh đời trĩu nặng,
Tóc con đen dài... tóc Mẹ bạc thời gian.
Chưa một lần con nghe Mẹ thở than,
Những nhọc nhằn Mẹ âm thầm một mình gánh chịu,
Chỉ mong sao cho con được đủ đầy bằng chúng bạn,
Con lớn khôn dần... mắt Mẹ quầng sâu.
Dù con trưởng thành và đi đến nơi đâu,
Trong trái tim con vẫn khát khao vòng tay Mẹ,
Con muốn ngược thời gian trở về những ngày còn thơ bé,
Để được sà vào lòng Mẹ...
Mẹ ơi !
Người ta trẩy hội mùa xuân,
Mẹ tôi dầm dãi gian truân cả đời,
Nắng mưa vất vả mẹ ơi,
Thương con mẹ chẳng quản đời đắng cay.
Mưa dầm trĩu nặng đôi vai,
Nắng trần bạc áo không phai chỉ sờn,
Mẹ như cánh hạc giữa trời,
Cho con khôn lớn giữa đời bao la.
Mẹ ơi giờ đã hôm qua,
Ký ức rêu phủ lệ nhoà trong con,
Cỏ đầy một nấm mồ xanh,
Vẳng nghe tiếng mẹ năm canh vọng về.
3. Mẹ
Vô danh
Mẹ kính yêu của con,
mẹ có biết hay không ?
ngày mà con buồn nhất,
là ngày không còn mẹ.
Mẹ là vì sao sáng ,
để con học hỏi và noi theo,
mẹ là ánh trăng tròn,
dẫn bước con khi con lầm lỡ,
mẹ là thiên thần nhỏ,
mang đến bao điều tốt đẹp cho con.
Nếu trên đời kkông còn mẹ nữa,
thế giới này buồn thảm biết bao nhiêu,
xung quanh vắng lặng hoang tàn,
màu đen vô tận thật là thảm đau,
con như chim nhỏ lạc loài,
không cha chẳng mẹ giữa biển người mênh mông.
Rồi ngày ấy có đến thật hay
không,
nếu con không có mẹ,
giàu sang phú quý chỉ là hư vô,
công danh lợi lộc mà chi,
chỉ cần mẹ và chỉ mẹ trên đời mà thôi !
4. Lòng Mẹ
Vô danh
Con nhói lòng một tiếng gọi “cha…”
Trưa hè nắng lao xao vàng lá rụng,
Cô bé tìm cha giữa phố phường đông đúc,
Vạt tóc hoe in nắng trên vai gầy.
Chạnh lòng nhớ ngày xưa bé thơ ngây,
Bao buồn vui con gửi về phía mẹ,
Cả cuộc đời người tảo tần lặng lẽ,
Cha biền biệt nơi nao…?
Mái nhà tranh gió thổi ào ào,
Mưa trút nước phập phồng bong bóng,
Chở che con yêu thương bằng biển rộng,
Mẹ của con không phải của ca dao.
Con lớn lên từ những ước ao,
Mẹ vun đắp qua tháng ngày thầm lặng,
Người là cha suốt bốn mùa mưa nắng,
Viết cho con những thương nhớ hao gầy.
Bao năm rồi giờ tóc mẹ màu mây,
Trang thơ con lại thêm nhiều khoảng trống,
Cuộc đời mẹ như bao ngàn con sóng,
Vỗ về con năm tháng đến bạc đầu.
5. Lòng Mẹ
Của ''sơn thơ 16''
''công cha như núi thái sơn,
nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra''
Mẹ đã đi rồi hỡi Mẹ ơi !
mây kia che kín cả bầu trời
Mẹ đã đi rồi nhưng để lại,
tấm lòng son sắc,
tấm lòng son.
khi chiến
tranh đất nước đang còn,
chắt chiu từng
bát cơm manh áo,
nuôi chúng con
khôn lớn từng ngày.
đến bây giờ Mẹ
nằm nơi đây.
con mới hiểu
khi không còn Mẹ.
trong tay Mẹ
khi con còn bé.
Mẹ chở che âu
yếm nâng niu.
nay con đã đến
tuổi về hưu
về thăm Mẹ, Mẹ
lo đầy đủ.
Mẹ mắc màn dặn
con đi ngủ.
Mẹ dõi theo từng
bước con đi.
con nhớ ghi Mẹ
dạy những gì.
luôn ghi nhớ
những lời Mẹ dặn.
con cũng hiểu
gừng cay muối mặn.
cả cuộc đời tần
tảo nuôi con.
''ai còn Mẹ chớ
để Mẹ buồn
đừng để Mẹ nước
mắt rơi luôn''
xin hãy nhớ
không ai bằng Mẹ.
suốt cuộc đời
vất vả vì con.
6. Lòng Mẹ
Kim Giang
Bỏ tuổi thơ
con thành người lớn,
Rũ mòn vai Mẹ
những gian nan,
Ước cho con bằng
bè bằng bạn,
Không muốn con
buồn - Mẹ héo hon.
Có bao giờ con
cố hiểu Mẹ hơn ?
Cho con đâu chỉ cơm chỉ áo,
Đòi con không chỉ lòng hiếu thảo,
Muốn con đầy hoài bão ước mơ.
Lo cho con từng phút từng giờ,
Con chưa ngã đã xoài người nâng đỡ !
Có bao giờ con hiểu - Đã bao giờ ???
7. Lòng Mẹ
Minh Lộc
Mẹ là tia nắng đời con,
Đêm ngày khổ cực héo mòn sắc xuân.
Bấy lâu mẹ đã thấm nhuần,
Những lo gạo mắm đổi luân ở đời.
Lo từng giấc ngủ à ơi,
Mảnh quần vải áo những lời hát ru.
Nhiều hôm gió bão mịt mù,
Mái tranh dột nước phải thu lại gần.
Nhọc nhằn mẹ chẳng tiếc thân,
Gánh đời mẹ quẩy vai trần vẫn mang.
Những đêm lệ ướt hai hàng,
Giàu no ít đủ nghèo sang mẹ buồn.
Dẫu trời nắng đổ mưa tuôn,
Chẳng làm cho mẹ phải luồn cúi đâu.
Là con đừng để mẹ sầu,
Thương cha nhớ mẹ tháng ngâu tìm về.
8. Gởi Mẹ
Vô danh
Tha thứ cho con, mẹ !
Con đã quên lời mẹ ân cần,
Con nhầm tưởng mình đã biết dại khôn,
Con nhầm tưởng mình không là đứa trẻ,
Trăm năm thèm tiếng vỗ về.
Mẹ đừng im lặng thế,
Mẹ đừng xa xót thế,
Sao mẹ không mắng con ?
Con đã đánh mất quyền được làm đứa trẻ,
Quyền được sợ chiếc roi tre mẹ giắt ở mái nhà.
Con nào có gì sau năm tháng đi xa,
Chỉ đôi tay đã bầm nhiều vết cứa,
Chỉ đôi mắt dửng dưng tàn tro bếp lửa,
Tiếng thở dài trong mỗi bước chân qua.
Con không giàu hơn sau năm tháng xa
nhà,
Nước mắt cũng nghèo đi,
Niềm tin cũng nghèo đi,
Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh.
Mẹ ơi, con thèm được khóc,
Thèm được mẹ dỗ dành.
Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ,
May ra con còn nước mắt,
Con chưa lớn đó chính là sự thật.
Tha thứ cho con, mẹ !
Con đã mang trái tim mẹ trong ngực con đi,
Và thương tổn,
Con biết làm gì bây giờ,
Khi máu chảy đã lạnh lùng sắc đỏ.
Mẹ đừng im lặng thế,
Mẹ đừng xa xót thế,
Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ...
9. Thơ Về Mẹ
Của thành viên dangtrhieu
Con ơi, mẹ chẳng cần chi,
Mong con ứng xử
trong khi mẹ còn,
Cho đúng bổn
phận làm con,
Là gương sáng để con soi con vào.
Cho dù sức khỏe thế nào,
Tuổi già, tất phải dựa vào con thôi.
Nuôi con, trả nghĩa cho đời,
Chỉ mong thấy được những lời thân thương.
Cuộc đời vất và trăm đường,
Đắng cay mẹ chịu ngọt đường phần con.
Năm qua, tháng lại mỏi mòn,
ngược xuôi, vất vả nuôi con lớn dần.
Ầu ơ, nước mắt
trong ngần,
Mẹ tràn ngập cả
mọi phần hẩm hui.
Giờ đây tuổi
đã xế chiều,
Chỉ mong con
nhớ nhũng điều phật răn.
Còn khi đã khuất
núi non,
Chằng cần con
khóc nỉ non làm gì.
Ngày giỗ cũng
chẳng cần chi,
Làm mâm cỗ lớn,
mang đi cúng ruồi.
Chỉ cần lúc sống
này thôi,
Công cha,
nghĩa mẹ con thời nhớ ghi.
Chẳng cần quà
biếu làm chi,
Rất cần thăm hỏi
bởi vì cô đơn.
Ân cần tỏ tấm
lòng son,
Như miếng trầu
đắng, nhưng ngón tay mời.
Nhân quả phải
nhớ lấy lời,
Dù là cao quý,
hèn đời con ơi !
Cuộc đời, thiện
ác thế thôi,
Nhớ có nhân quả,
mẹ thời an vui...
10. Thơ Về Mẹ
Hoàng Long, 2000
Thuở cỏn con, con nằm bên mẹ,
Đầu rúc vào lòng, con ấm lắm mẹ ơi,
Con thương mẹ đêm ngày tần tảo,
Thức đêm dài, mẹ may áo cho con.
Gió đồng nội trưa hè nắng nóng,
Mẹ ngồi khom nhổ cỏ một mình,
Mưa đêm lạnh mẹ ngồi lo lắng,
Lo cho con yên giấc cơn đau.
Con vui sướng khi được ôm lưng
mẹ,
Mỗi lần mẹ về với chị em con,
Đem cho con muôn điều hạnh phúc,
Mẹ vẫn luôn nghĩ về chúng con.
Thuở thiếu thời con không nghe
lời mẹ,
Để mỗi lần mẹ đánh con đau,
Tuổi nhỏ bồng bột chưa biết nghĩ,
Giờ lớn khôn con cố học hành.
Con sẽ bay cao bay xa mãi,
Tìm đến ánh sáng của tương lai,
Tìm ra người bạn con mong ước,
Giữ mãi hình mẹ ở trong con.
Đảm việc nhà lo toan việc nước,
Xây gia đình giữ hạnh phúc cho con,
Con muốn tìm, muốn gặp người bạn đó,
Người bạn như mẹ, mẹ của con.
Xa cha mẹ, chúng con lên thành
phố,
Nhớ tuổi thơ mẹ nhắc con học hành,
Mẹ làm lụng
chúng con mong giúp mẹ,
Nhưng mẹ chỉ
cười “học đi con”.
Mẹ đã cho con nhiều hạnh phúc,
Dạy cho chúng con biết điều hay,
Mẹ cũng chăm con từng giấc ngủ,
Mỗi lần con về bên mẹ, mẹ ơi !
Con muốn ở bên mẹ như thuở bé,
Cảm nhận tình thương mẹ dành cho con,
Thoải mái từng giờ trong hạnh phúc,
Bên mẹ, gia đình, giấc ngủ ngon.
11. Bài Thơ Dâng Mẹ
Sương Mai
Chiều nhung nhớ mây buồn giăng mắc,
Vọng quê nghèo ruột thắt từng cơn,
Thương về bóng mẹ cô đơn,
Chiều chiều tựa cửa mong con mỏi mòn.
Ngày xưa ấy con còn nhỏ bé,
Chưa bao giờ xa mẹ tấc gang,
Nay con cách trở quan san,
Hướng về quê mẹ đôi hàng lệ rơi.
Con xa mẹ một đời thương nhớ,
Bóng mẹ già, mình hạc xương mai,
Ngày qua tháng rộng, năm dài,
Mong con mẹ, những u hoài.
Quê hương đợi ngày về chưa thấy,
Để mẹ buồn lau sậy xót xa,
Mẹ ơi nước mắt chan hòa,
Lời ru của mẹ ngân nga một đời.
Con buồn nhớ mẹ, mẹ ơi !
12. Bài Thơ Về Mẹ
Võ Đình Tiên
Con đã viết nhiều bài thơ về Mẹ,
Không lần nào kể hết nỗi lòng con.
Ơn nghĩa sinh thành như biển như non, …….
Thơ của con nhỏ chưa bằng hạt bụi.
Lạc lõng phương trời, bước đi thui thủi,
Sương tuyết phôi pha nhuốm bạc mái đầu.
Bỏ quê hương trang trải những niềm đau,
Mà năm tháng chưa phai mờ dông bão.
Nghĩ đến Mẹ suốt cuộc đời tần tảo,
Con đòi theo níu vạt áo không rời.
Tay dắt con, vẫn nặng trĩu đôi vai,
Đường quan dài giữa trưa hè gắt nắng.
Con lủm đủm quẩn quanh theo gánh nặng,
Cát bỏng chân con, nước mắt mẹ trào.
Không chỗ nào có bóng mát cây cao,
Để ngồi đỡ tạm thời vài ba phút.
Câu chuyện xưa Mẹ từng lo chăm chút,
Cõi lòng con rơi lệ biết bao lần.
Đã già rồi, sao cứ mãi tủi thân,
Con còn nhỏ, Mẹ đã sớm về Tiên Phật.
Cay đắng ngọt bùi, cuộc đời chơn chất,
Công danh lật đật, có trước không sau.
Con cố gắng vươn vai làm lại từ đầu,
Khi nắng sớm, mưa trưa, khi bão tố,
Vẫn vững tâm như tuồng có Mẹ độ.
Khi đặt bút, cảm xúc đó lại dâng tràn,
Mắt cay cay, lòng nhớ Mẹ vô vàn !
Nên vần thơ cứ loay hoay chi lạ,
Ý lộn xộn tuôn ra khắp mọi ngả,
Như đời con trôi dạt chốn trời xa.
13. Những Bài Thơ Về Mẹ
Vô danh
Hai mươi năm sống cùng mẹ,
Chưa một lần nói yêu mẹ từ con,
Hai mươi năm mong đợi mỏi mòn,
Mong con lớn, con không còn thơ dại.
Nhớ xưa con khóc con nài,
Nước mắt nước mũi đòi vài đồ chơi,
Lười biếng hai chữ "tuyệt vời"
Mẹ dậy mẹ đánh thành người cho con.
Cuộc sống trong ánh mắt tròn,
Của thời xưa ấy lon ton cười đùa.
Sao hiểu sớm nắng chiều mưa,
Sao hiểu gánh nặng mẹ đưa lên mình,
Mẹ thương không vì chữ vinh,
Mẹ yêu mẹ quý chữ tình mà thôi.
Nay con đã lớn thế rồi,
Bước ra cuộc sống một thời mở mang,
Hoài bão tuổi trẻ giàu sang,
Nhiều lần vấp ngã, đau mang lên người.
Mẹ vỗ vai, âu yếm cười,
Mang lòng an ủi của người thân thương,
Giúp con bước vững trên đường,
Dẫu cho trắc trở bình thường vượt qua.
Mẹ ơi ! dù có bao xa,
Con vẫn mong mãi mẹ là giờ thôi,
Mong mãi nhìn thấy mẹ ngồi,
Để nói yêu mẹ đời đời được không.
14. Ngày Xưa Có Mẹ
Vô danh
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm con muỗng cháo
Khi con đòi ngủ
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con
Ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ
Ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên trong trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quanh quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Vẫn không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật lên tiếng mẹ
Mẹ là tiếng từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc
Mẹ có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười tiếng hát
Mẹ có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Mẹ có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi không đòi lại bao giờ
Nhưng có một lần mẹ không ngăn con khóc
Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng
Cổ tích thường khi bắt đầu
Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa
Nhưng cổ tích con
Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ.
15. Ngày Của Mẹ
Võ Đình Tiên
Tình mẫu tử thật tuyệt vời !
Như là thiên tính của trời ban cho.
Cưu mang chín
tháng mong chờ,
Đợi giờ sinh nở
con thơ vuông tròn.
Lòng mẹ quặn thắt chon von !
Nhưng mừng có một đứa con ra đời.
Mắt đẫm lệ miệng mĩm cười,
Nâng niu hòn ngọc không rời đôi tay.
Dòng sữa ngọt của con đây,
Bú cho mau lớn cho tày người ta.
Cho dù gặp lúc
phong ba,
Tình thương của
mẹ chan hòa xiết bao !
Ngày của mẹ, đẹp
làm sao !
Cho con dâng
chút ngọt ngào nhớ ơn.
Công của mẹ
cao như non,
Tình thương của
mẹ rộng hơn biển trời.
Quà nào xứng
đáng mẹ ơi !
Thơ nào mà viết
trọn lời thân yêu
Rằng con yêu mẹ
rất nhiều,
Món quà chỉ để
dệt thêu tấm long.
Riêng mẹ tôi đã hư không,
Người về nước
Phật con còn ngây thơ.
Lớn lên lưu lạc
bơ vơ,
Đến khi thành
đạt mẹ nhờ được đâu.
Khi bể cả, khi
nương dâu,
Mỏi mòn nhớ mẹ
mà đau suốt đời !
16. Thức Giấc
Nửa Khuya
Võ Đình Tiên
Chập chờn thức
giấc nửa khuya,
Tưởng hình
bóng Mạ như vừa thoáng qua.
Áo dài nối vạt
phất phơ !
Con theo níu lấy
gió đưa mất rồi.
Đâu đây thoang
thoảng giọng cười,
Thân thương biết
mấy, suốt đời không quên.
Chung quanh
khung cảnh lặng yên,
Mùi hương dạ
lý trước hiên quyện vào.
Làm con nhớ lại
năm nao !
Lời thơ Mạ kể,
thuộc làu Cúc Hoa.
Giọng trầm thổn
thức, xót xa,
Cuộc đời nhân
vật thật thà gian nan.
Mạ ơi ! Cuộc sống
cơ hàn,
Mà tình mẫu tử
đầy tràn niềm thương.
Chiến tranh rực
lửa quê hương,
Mạ không còn nữa
mảnh vườn tan hoang.
Lớn lên khoảnh
khắc võ vàng,
Chúng con lạc
lõng làm dân xứ người.
Đêm nay mất ngủ,
đắng môi,
Để dòng kỷ niệm
một thời diễn ra…
Những ngày thơ
ấu an hòa,
Quẩn quanh
theo Mạ vào ra không rời !
Bao nhiêu chuyện
cũ bỏ rồi,
Chỉ còn bóng Mạ
sáng hoài trong tim.
17. Nhớ Mẹ Xiết
Bao !
Võ Đình Tiên
Đêm qua nhớ Mẹ
xiết bao !
Trằn qua trở lại,
nghẹn ngào lòng con.
Mơ màng giấc mộng
chưa tròn,
Nửa đêm ray rứt
héo hon vô cùng.
Mẹ ơi ! Biển rộng
muôn trùng,,
Con đang run rẩy
giữa dòng thời gian.
Đêm qua gió tạt
mưa chan,
Mắt con đẫm lệ
miên man giọt sầu.
Bây giờ Mẹ ở
nơi đâu ?
Xin nghe được
tiếng con cầu, hiển linh.
Bao năm lăn
lóc nhục vinh,
Trong tâm con
vẫn in hình Mẹ yêu.
Quê người một
mảnh trăng treo,
Ánh vàng hiu hắt,
gió theo biển về.
Mẹ ơi ! Nắng ấm
tình quê,
Con đang lạc
lõng bốn bề tuyết rơi !
Dùng dằng hai
cảnh hai nơi,
Nơi con cắt rốn,
nơi đời tạm dung.
18. Đổi Cả
Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
Trần Trung Ðạo
Nhấc chiếc
phone lên bỗng lặng người,
Tiếng ai như
tiếng lá thu rơi,
Mười năm mẹ nhỉ,
mười năm lẻ,
Chỉ biết âm thầm
thương nhớ thôi.
Hôm ấy con đi
chẳng hẹn thề,
Ngựa rừng xưa
lạc dấu sơn khê,
Mười năm tóc mẹ
màu tang trắng,
Trắng cả lòng
con lúc nghĩ về.
Con đi góp lá
ngàn phương,
Đốt lên cho đời
tan khói sương,
Con đi xin mẹ
hãy chờ,
Ngậm ngùi con
dấu trong thơ.
Đau thương con
viết vào trong lá,
Hơi ấm con tìm
trong giấc mơ,
Con đi xin mẹ
hãy chờ,
Ngậm ngùi con
dấu trong thơ.
Nghe tiếng me
như tiếng nghẹn ngào,
Tiếng người
hay chỉ tiếng chiêm bao,
Mẹ xa xôi quá
làm sao với,
Biết đến bao
giờ trông thấy nhau.
Nghe tiếng me,
ơi bỗng lặng người,
Giọng buồn hơn
cả tiếng mưa rơi,
Ví mà con đổi
thời gian được,
Đổi cả thiên
thu tiếng mẹ cười.
19. Bông Hồng
Vàng
Vô danh
Vu lan về con
cài lên ngực,
Bông hồng vàng
báo hiếu mẹ cha,
Tháng bảy mưa
ngâu hay nước mắt nhạt nhoà,
Của những đứa
con nhớ về cha mẹ.
Một nén hương
thơm nồng nàn lặng lẽ,
Nỗi lòng con gửi
gắm những niềm thương,
Dù bao năm dù
có hoá vô thường,
Công sinh dưỡng
vẫn là công lớn nhất.
Cả cuộc đời mẹ
cha tất bật,
Cho chúng con
lẽ sống tình yêu,
Đại dương bao
la đâu đã là nhiều,
Với chúng con
cha mẹ là tất cả.
Có đôi lúc,
Mải mê quay với
dòng đời ồn ã,
Những đô hội
thị thành,
Những phương
trời lạ,
Chợt giật mình
tỉnh giấc nhớ mẹ cha.
20. Hoa Hồng
Dâng Mẹ
Mặc Giang
Hoa hồng một
đóa xinh xinh,
Gắn trên vành
áo thắm tình mẫu thân.
Còn Mẹ diễm
phúc tuyệt trần,
Một lòng hiếu
thảo ân cần mến yêu.
Hoa hồng một
đóa nâng niu,
Bước đi trỗi
nhịp cầu kiều Mẹ thương.
Mẹ hiền ngát tỏa
mùi hương,
Ươm tình dịu
ngọt trên đường trần gian.
Còn Mẹ hơn cả
bạc vàng,
Hơn muôn phú
quý hơn ngàn minh châu.
Mẹ là hằng hữu
nhiệm mầu,
Cháu con tận
hưởng sắc màu yêu thương.
Mẹ là vạn lý
thiên hương,
Trời cao biển
rộng vấn vương nghĩa tình,
Hoa hồng một
đóa xinh xinh,
Em còn có mẹ bên mình nghe em.
Thắp nhang khấn nguyện hàng đêm,
Đừng ai ập phủ bóng thềm hoang vu.
Chập chờn vân vũ mây mù,
Đừng ai mở cửa thiên thu vạn sầu.
Dòng sông Ái Tử bên cầu,
Vô thường im sóng chìm sâu xa bờ,
Hoa hồng dâng Mẹ ươm mơ…
21. Mẹ Và Đôi Gánh
Chiếu Tuệ
Sớm mai Mẹ đi gánh nước,
Mẹ gánh hai thùng sương đầy
Mặt trời hãy còn yên giấc
Bờ lau sậy còn
ngủ say.
Buổi trưa Mẹ
đi gánh nước,
Mẹ gánh đôi
thùng nắng vàng,
Nghiêng
nghiêng con nhìn trong ấy,
Thấy cả mây trời
mênh mang.
Buổi chiều Mẹ
đi gánh nước,
Mẹ gánh hai
thùng mưa đầy,
Mưa lên nhạc mềm
nón lá,
Mẹ về ướt áo
không hay !
Rồi đêm, lại
đi gánh nước,
Mẹ gánh hai
thùng sao trời,
Có khi con nhìn rất lạ,
Trong thùng có
cả trăng trôi !
Ngày ngày Mẹ
đi gánh nước,
Gánh theo
sương nắng bao mùa,
Gánh cả đời
con nằng nặng,
Tình thương Mẹ
nói sao vừa….
22. Lời Ru Của Mẹ
Mạc Phương Đình
Nửa khuya giọng hát nhà ai,
âm ba tiếng Mẹ ru dài phố đêm,
lời ru khi nổi khi chìm,
mang mang hoài niệm cho tim bồi hồi.
Ta thầm gọi nhỏ : Mẹ ơi !
tháng ngày thơ ấu đẫm lời Mẹ ru,
nghe trong tiềm
thức sa mù,
giọng xuân đầm
ấm, giọng thu dịu dàng.
trưa hè giọng
Mẹ nhặt khoan,
đêm đông lời Mẹ
như than lửa hồng…
Một đời thân Mẹ
long đong,
lời ru vẫn mãi
thanh trong ngọt ngào,
lời ru như giấc
chiêm bao,
chắp con đôi
cánh bay vào tương lai…
Mải mê biển rộng
sông dài,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét