THÁNH TÊRÊSA hồi 15 tuổi
và THÂN PHỤ CỦA NGƯỜI
THÂN PHỤ
của
THÁNH TÊRÊSA GIÊ-SU HÀI ĐỒNG
PHẦN THỨ NHẤT
____
DUNG HẠNH CỦA CHA TÔI
Cha tôi tên là Louis Martin, sinh tại Bordeaux, ngày 22 tháng 8 năm 1823, con một sĩ quan Pháp, lúc đó đang đồn trú tại thành phố này, nhưng tổ quán ở Normandie.
Vừa sinh ra, cha tôi được rửa tội cần kíp ngay, còn các nghi lễ thì hoãn lại, vì viên đại uý phải bận đi hành quân ở Tây-ban-nha. Sau cuộc hành quân ấy, ông được thưởng Huy chương Thập Tự Hiệp Sĩ thánh Louis.
Lúc đoàn người đem đứa bé vào đền thánh Eulalie để bù nghi lễ Rửa tội, tình cờ có Đức Tổng Giám mục thành Bordeaux ở đó, người tiến đến chúc lành cho con trẻ và nói với cha mẹ đứa bé : "Ông bà hãy vui mừng vì trẻ này là một kẻ Chúa chọn".
Nhờ quyển "Truyện một Gia đình" và lời tựa quyển "Truyện một linh hồn" mà biết được cha tôi lúc xuân thời đã có nguyện vọng đi tu, hồi 20 tuổi, người toan vào dòng các cha trên núi Grand Saint Bernard.
Sau một thời gian khá lâu, người mới tính lập gia đình. Ngày 13 tháng 7 năm 1858 người thành hôn với cô Zélie Guérin đang quản nhiệm một cửa tiệm làm ren ở Alençon. Ông ngoại chúng tôi là một cựu quân nhân Hoàng triều, lúc đó đã gia nhập vào ti Hiến binh.
Zélie Guérin, tức là mẹ tôi, sau khi hạ sinh được 9 con mà hết 4 đã được về trời lúc còn bé, thì đã vĩnh biệt cha tôi mà qua đời ngày 28 tháng 8 năm 1877.
Sau đó, cha tôi đưa năm chị em gái chúng tôi về ở Lisieux. Tại đó, cậu tôi, Isidore Guérin, có mở một hiệu bào chế thuốc. Còn cha con chúng tôi định cư tại một tư sản gọi là "Les Buissonnets", có một ngôi nhà nằm giữa hai miếng vườn, và trên sân thượng có vọng lâu, sau này có nhiều dịp chúng tôi sẽ nhắc đến.
Lòng đạo đức - Tình yêu Chúa
Giai đoạn đời xuân, cha tôi ở với ông bà tôi tại Alençon, trong vùng ngoại ô Saint Pierre de Monsort. Sau người mở một tiệm đồng hồ và nữ trang ở khu Monsort, số 23, đường Pont-neuf. Ông bà tôi cũng theo về ở chung.
Cha tôi cũng mua ở giáp giới đô thị một cái nhà nhỏ "Le Pavillon", có hình như tháp lục giác, cất trong một góc vườn, vì sở thích tu dòng còn đeo đẳng mãi, nên người mới tìm một nơi đọc sách và cầu nguyện như vậy. Trên tường, chính tay người viết nhiều châm ngôn, như : "Chúa nhìn tôi" - "Cuộc đời đời đang tiến đến".
Cha tôi dầu thích thinh lặng, tịch mạc, nhưng lòng đạo đức của người vẫn đại lượng, rộng rãi, dịu dàng, không kiêu cách. Trong vườn ở Pavillon, người có đặt tượng Đức Mẹ. Tượng này về sau đã dời về Alençon và Lisieux, cả nhà đều tôn kính cách riêng, vì chính tượng này đã mỉm cười với em Têrêsa hồi còn bé.
Hằng ngày cha tôi đi xem lễ sớm. Và tuỳ luật Hội thánh thời đó, ngày ào được phép thì người đều rước lễ. Bửng tưng, người đã ra đi với mẹ tôi, nên mỗi lần nghe tiếng đóng cửa, các người chòm xóm bảo nhau : "Hai ông bà Martin thánh thiện đi lễ, mình cứ ngủ nữa".
Các việc phượng tự khác, cha mẹ tôi cũng chuyên cần, nêu gương mẫu nền tảng cho đời sống trong họ.
Tại Lisieux, cha tôi thường dự lễ ở nhà thờ chánh toà thánh Phêrô. Ngày nào người rước lễ thì trên đường về người giữ thinh lặng. Chúng tôi có hỏi thì người trả lời : "Cha còn tiếp tục nói truyện với Chúa".
Mỗi buổi chiều, người đi viếng Mình Thánh Chúa. Khi nào có kiệu Thánh Thể, thì bề nào người cũng đi theo sát kiệu, dầu trời nắng chang chang, tất nhiên là phải đi đầu trần, người lấy làm khó chịu, nhưng không có chi làm cho người bỏ qua được.
Người biểu lộ lòng tôn sùng Thánh Thể cách đặc biệt hơn nữa, là rất trung tín và gương mẫu trong việc chầu ban đêm. Thường tới trước hơn thiên hạ, lại thích chọn những giờ nhọc mệt hơn. Nếu bắt thăm trúng giờ dễ chịu, thì người cũng vui lòng đổi cho kẻ khác.
Người ta cũng thấy cha tôi, theo lệ thói ở Alençon, cầm đèn hầu thầy cả đem Mình Thánh Chúa cho kẻ liệt. Tôi nói : theo lệ thói, nghĩa là người ta không chỉ trích việc lành này, nhưng rất ít người thực hành.
Và tôi cũng thấy mỗi lần đi ngang qua nhà thờ nào, dầu đi với ai, thì người cũng cất nón cúi đầu.
Lòng tin, cậy Chúa
Cha tôi sống theo đức tin và vững lòng trông cậy Chúa lạ lùng. Người thường nói : "Chúa trong mọi sự... – Chúa trên tất cả". Người cũng rất thích khẩu hiệu của thánh Inhaxiô "Cho danh Chúa được cả sáng".
Nhiều khi ở vọng lâu Buissonnets, một hai chị em chúng tôi tình cờ gặp người như chìm đắm trong nguyện gẫm cao sâu, mắt nhìn xa xăm, gương mặt lộ vẻ như đã được hưởng chân phước. Trong những trường hợp như thế, lắm phen chúng tôi nghe người thầm thĩ : "Ego ero merces tua magna nimis" (Gen xv:1). Lòng đã đầy tư tưởng này nên mới tràn ra như vậy. Rồi người lặp lại bằng tiếng Pháp, nhấn mạnh từng chữ một : "Cha sẽ nên phần thưởng bội hậu cho con".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét