Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013
Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013
THÂN PHỤ THÁNH TÊ RÊ SA HÀI ĐỒNG (TIẾP)
Đức nhẫn nại của cha tôi thật là kiên nghị. Lần kia người đi đòi tiền thuê nhà, thì có một mụ đàn bà chạy theo chửi bới thậm tệ, tôi rất tức giận, còn cha tôi bình tĩnh, không nói lấy nửa lời, mà về sau cũng không phiền trách chị ấy.
Còn đức tự chủ của người, tôi có nhiều dịp chứng kiến và chịu phục thôi, mặc dù người vốn nóng tính.
Trong dịp đi viếng Roma, nhiều lần người thi hành đức bác ái cách anh hùng. Người tha thứ và nhịn nhục cử chỉ kẻ khác, lại tìm cách làm cho họ được vui. Người không phàn nàn gì cả, trái lại, như lời em Têrêsa đã thuật, người còn an ủi một ông lão có vẻ buồn chán, mỗi chút mỗi cằn nhằn.
Tôi khen người, khi ở toa xe lửa, hành khách mời chúng tôi đánh bài, người đã khéo kiếu từ thay chúng tôi. Chúng tôi còn trẻ, thích xem phong cảnh hơn, người ủng hộ chúng tôi về mặt đó rất đúng.
Lúc cuộc chơi có vẻ ồn ào, không thể đọc kinh được, thì người nhã nhặn bày tỏ ý kiến. Một người trong bọn ấy lấy làm khó chịu nên mỉa mai : "May phước bọn Pharisêu cũng ít !" - Cha tôi nhắm mắt lại, không nói chi, giả bộ như không nghe gì cả. Sau đó người lại tỏ vẻ thân mật với người ấy, như lời em Têrêsa đã viết : "Theo gương thánh Phanxicô Salêsiô, cha tôi đã hãm dẹp được tính nóng nảy tự nhiên, đến đỗi xem ra người hiền lành nhất trên đời".
HÃM MÌNH VÀ KHIÊM NHƯỢNG
Tinh thần hãm mình của cha tôi lan rộng trong mọi lãnh vực.
Khi đến ở Lisieux, vấn đề bánh mì rất phiền phức, trái với lệ thói chúng tôi quen sống ở Alençon. Lisieux chúng tôi có hai thứ bánh : một thứ mềm, một thứ cứng như đá. Đầu tiên các chị tôi dọn cho người thứ bánh mềm. Được một ít lâu thì người lại muốn ăn bánh cứng, vì như thế thì có dịp hãm mình, và lại là thứ bánh của người nghèo.
Không bao giờ người tỏ ý gì về những món ăn đã dọn cho người, và cũng không tỏ ý thích món nào hơn.
Người hay quên hẳn mình đi, và tôi tưởng nếu ở một mình chắc người không nấu gì ăn cả, chỉ dùng chút ít thịt nguội và bánh sữa (fromage) thôi.
Ở Buissonnets dù không thích làm vườn, người cũng xem đó là một việc bổn phận. Mùa hè chúng tôi đem cho người thức chi giải khát thì người uống, nhưng không bao giờ đòi. Nếu nhằm mùa chay cả, chúng tôi lại phải trổ tài hùng biện, quả quyết với người uống một chút không phá chay, và chính Chúa gửi đến, thì người mới chịu dùng.
Hằng năm, chiều thứ sáu Tuần Thánh, người không ăn gì hết.
Không thấy người hút thuốc như cậu Gu é rin, chúng tôi hỏi : "Sao cha không hút thuốc như người ta ?" - Người mỉm cười đáp lại : "Phải hãm mình một chút chớ !"
Không khi nào người ngồi tréo chân hay cách nào cho dễ chịu để hãm mình, nhưng không có gì kiểu cách trong cử chỉ, lệ thói của người.
Về việc dự lễ, khi nào đi một mình thì người luôn chọn lễ nhất 6 giờ. Chúng tôi hỏi tại sao, thì người trả lời : Vì là lễ của người nghèo và người lao động.
Cũng vì lẽ đó mà khi đi đâu thì người cũng mua vé hạng ba, vì hạng này ít tiện nghi hơn. Đối với cha tôi cái gì cũng tốt cả, tôi nhớ : không hề nghe người phàn nàn về một điều gì mà người cho là bất mãn.
Chúng tôi cũng mến phục mẹ chúng tôi vì có đức tính xả kỷ như cha tôi. Biết bao lần tôi thấy người, không những cẩn thận, lại còn tìm cách dọn bữa lót lòng sáng cho gia đình được ngon miệng, còn người thì đành lén đứng ăn một chút cháo xoàng thôi.
Cha tôi càng cao tuổi thì khuynh hướng hãm mình và khiêm nhượng càng tăng tiến. Chi Marie phải rán hạn chế việc người ép xác. Một hôm, chị Marie phải lén giấu quyển sách "Hạnh các đấng khổ tu nơi sa mạc" khi trước chị vô tình cho mượn, người đọc rồi muốn thực hành theo gương ấy.
(Còn tiếp)
Còn đức tự chủ của người, tôi có nhiều dịp chứng kiến và chịu phục thôi, mặc dù người vốn nóng tính.
Trong dịp đi viếng Roma, nhiều lần người thi hành đức bác ái cách anh hùng. Người tha thứ và nhịn nhục cử chỉ kẻ khác, lại tìm cách làm cho họ được vui. Người không phàn nàn gì cả, trái lại, như lời em Têrêsa đã thuật, người còn an ủi một ông lão có vẻ buồn chán, mỗi chút mỗi cằn nhằn.
Tôi khen người, khi ở toa xe lửa, hành khách mời chúng tôi đánh bài, người đã khéo kiếu từ thay chúng tôi. Chúng tôi còn trẻ, thích xem phong cảnh hơn, người ủng hộ chúng tôi về mặt đó rất đúng.
Lúc cuộc chơi có vẻ ồn ào, không thể đọc kinh được, thì người nhã nhặn bày tỏ ý kiến. Một người trong bọn ấy lấy làm khó chịu nên mỉa mai : "May phước bọn Pharisêu cũng ít !" - Cha tôi nhắm mắt lại, không nói chi, giả bộ như không nghe gì cả. Sau đó người lại tỏ vẻ thân mật với người ấy, như lời em Têrêsa đã viết : "Theo gương thánh Phanxicô Salêsiô, cha tôi đã hãm dẹp được tính nóng nảy tự nhiên, đến đỗi xem ra người hiền lành nhất trên đời".
HÃM MÌNH VÀ KHIÊM NHƯỢNG
Tinh thần hãm mình của cha tôi lan rộng trong mọi lãnh vực.
Khi đến ở Lisieux, vấn đề bánh mì rất phiền phức, trái với lệ thói chúng tôi quen sống ở Alençon. Lisieux chúng tôi có hai thứ bánh : một thứ mềm, một thứ cứng như đá. Đầu tiên các chị tôi dọn cho người thứ bánh mềm. Được một ít lâu thì người lại muốn ăn bánh cứng, vì như thế thì có dịp hãm mình, và lại là thứ bánh của người nghèo.
Không bao giờ người tỏ ý gì về những món ăn đã dọn cho người, và cũng không tỏ ý thích món nào hơn.
Người hay quên hẳn mình đi, và tôi tưởng nếu ở một mình chắc người không nấu gì ăn cả, chỉ dùng chút ít thịt nguội và bánh sữa (fromage) thôi.
Ở Buissonnets dù không thích làm vườn, người cũng xem đó là một việc bổn phận. Mùa hè chúng tôi đem cho người thức chi giải khát thì người uống, nhưng không bao giờ đòi. Nếu nhằm mùa chay cả, chúng tôi lại phải trổ tài hùng biện, quả quyết với người uống một chút không phá chay, và chính Chúa gửi đến, thì người mới chịu dùng.
Hằng năm, chiều thứ sáu Tuần Thánh, người không ăn gì hết.
Không thấy người hút thuốc như cậu Gu é rin, chúng tôi hỏi : "Sao cha không hút thuốc như người ta ?" - Người mỉm cười đáp lại : "Phải hãm mình một chút chớ !"
Không khi nào người ngồi tréo chân hay cách nào cho dễ chịu để hãm mình, nhưng không có gì kiểu cách trong cử chỉ, lệ thói của người.
Về việc dự lễ, khi nào đi một mình thì người luôn chọn lễ nhất 6 giờ. Chúng tôi hỏi tại sao, thì người trả lời : Vì là lễ của người nghèo và người lao động.
Cũng vì lẽ đó mà khi đi đâu thì người cũng mua vé hạng ba, vì hạng này ít tiện nghi hơn. Đối với cha tôi cái gì cũng tốt cả, tôi nhớ : không hề nghe người phàn nàn về một điều gì mà người cho là bất mãn.
Chúng tôi cũng mến phục mẹ chúng tôi vì có đức tính xả kỷ như cha tôi. Biết bao lần tôi thấy người, không những cẩn thận, lại còn tìm cách dọn bữa lót lòng sáng cho gia đình được ngon miệng, còn người thì đành lén đứng ăn một chút cháo xoàng thôi.
Cha tôi càng cao tuổi thì khuynh hướng hãm mình và khiêm nhượng càng tăng tiến. Chi Marie phải rán hạn chế việc người ép xác. Một hôm, chị Marie phải lén giấu quyển sách "Hạnh các đấng khổ tu nơi sa mạc" khi trước chị vô tình cho mượn, người đọc rồi muốn thực hành theo gương ấy.
(Còn tiếp)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)