Những chi liên quan đến Chúa đều làm cho người say mê. Nhân một buổi lễ Sinh Nhật [của Chúa Giê-su = lễ Giáng Sinh] : lúc ngày sống sắp tàn, nơi nhà khách ở Nhà Kín, người nói với Sœur Agnès de Jésus "Một Hài nhi ! Ôi ! Chúa đã tự hạ mình đến thế, lẽ gì không hấp dẫn được lòng nhân loại ? Hài nhi đáng yêu mến dường nào !"
Người cũng có lòng tôn sùng Năm Dấu Thánh Chúa nữa.
Tôi nghe người thường nói chuyện với mẹ tôi về thiên đàng, về cuộc đời đời,
Alençon cũng như Lisieux, người chỉ có những sách đạo đức thôi. Cũng nhờ cha tôi mà em Têrêsa biết được quyển sách "Ngày tận thế và những mầu nhiệm đời sau" của cha Arminjon viết. Quyển sách đã làm nhiều lợi ích cho Têrêsa mà chính Sœur Agnès de Jésus đã cho cha tôi mượn.
Cha tôi cũng đi cấm phòng kín. Một trong những lần người đến tĩnh tâm trong dòng khổ tu Soligny, người ta còn ghi giữ lại ngày tháng.
Người thích những cuộc kính viếng các nơi thánh. Khởi hành thì ăn chay rồi chống gậy mà đi đến nhà thờ Đức Mẹ ở Séez hay các nhà thờ gần Alençon. Nhiều lần cũng đi đến Chartres. Mục đích cuộc kính viếng là : xin một ơn nào, như cho con khỏi bịnh hay cầu nguyện cho nước Pháp thoát nguy.
Dư luận hay phê bình không làm cho người e ngại. Trái lại người kể việc biểu dương ý kiến đạo đức làm một danh dự. Ngày kia một đoàn giáo lữ địa phương đi kính viếng Lô-đức về, tới ga Alençon thì đụng đầu một nhóm biểu tình chế nhạo. Đoàn giáo lữ thì sợ, còn người mạnh dạn xông ra, dẫn đầu, cổ đeo chuỗi, tiến vào giữa đám người ấy làm họ giải tán ngay.
Lần khác, trên đường kiệu Mình Thánh Chúa, người lanh tay hất văng cái mũ của anh chàng ngạo mạn, có thái độ xấc xược, muốn tỏ ra mình không thèm dở nón khi Mình Thánh Chúa đi qua. Cho nên nhiều tay nghịch đạo cũng phải nể người, mặc dầu trong nhiều trường hợp cử chỉ của người đã cho họ lắm bài học đích đáng.
Thấy trẻ giúp lễ không rành hay quên sót, cha tôi cũng không chịu được. Một buổi kia, tôi ngạc nhiên thấy người bỏ chỗ quỳ, đến lấy cái chuông để gần bổn đạo mà rung khi dâng Mình Thánh Chúa.
Người giữ kỹ những ngày chay buộc, dù ở nhà có tiếp những ông khách không giữ đạo cũng mặc.
Mẹ tôi viết thư cho cậu tôi ngày 16 tháng 5 như vầy : "Cậu có cho tôi hay, nội tuần này dì [có lẽ đúng hơn phải là "mợ" vì là vợ của cậu] ở Ba-lê [= Paris] sẽ đến thăm. Tin này làm cho cả nhà thích lắm và đã mừng lần lần rồi. Cậu có nói : dì chỉ ở lại một ngày thôi. Việc đó sẽ tính sau vì tôi muốn dì ở lâu hơn. Nhưng nếu được thì cậu hãy bảo dì : tốt hơn là tuần sau sẽ đến... vì Thứ Tư, Thứ Sáu và Thứ Bảy tuần này là ngày chay Bốn Mùa. Cậu biết Louis [tức là cha Têrêsa] giữ luật Hội Thánh rất nhặt, ăn thịt và bỏ chay để được một đế quốc ông ấy cũng không thèm. Còn dì, tôi biết có giữ hay không ? Mới trong Mùa Chay này ông D. đến chơi, cậu không thể tưởng tượng chúng tôi ái ngại như thế nào : Louis cứ giữ chay một mình, còn tôi, tôi nghĩ hoàn cảnh chuẩn được ; đang lúc chúng tôi ngon miệng thì Louis chỉ dùng một ít thức ăn nhẹ thôi, tất nhiên là không dọn thịt cho ông được."
Đặc biệt hơn nữa, cha tôi rất thận trọng giữ ngày Chúa Nhật. Chúa Nhật đối với người là một ngày thánh. Người hoàn toàn nghỉ việc, đến nỗi các bạn của người cho cái hành vi như thế là quá đáng.
Họ thúc cha tôi mở cửa tiệm trong ngày lễ, mở một cánh nhỏ cũng được, nếu không thì mất cơ hội được nhiều mối lợi. Những ngày lễ, cửa hiệu tạp hoá đối diện dập dìu những khách vào ra, phần nhiều là dân quê tới Alençon sắm những vật dọn cưới, rửa tội hay làm quà v.v... rất thuận chiều buôn bán. Nhưng vô ích ! Cho [= đối với] người khác có lẽ đã xiêu lòng, còn cha tôi không lay chuyển được.
Cũng tại vậy mà ngày Chúa Nhật người không mua món gì cả. Một lần người thấy họ chưng hàng, có viên đá mài vừa ý, thì người dặn để dành ngày mai người sẽ đến mua.
Chúng tôi cũng theo một nguyên tắc đó, cho nên ngày áp lễ thì chúng tôi làm bánh để dùng luôn trong ngày lễ.
Trong thư gửi cho mợ Guérin, mẹ tôi có viết : "Nhiều lần thấy Louis giữ Chúa Nhật rất chu đáo, tôi thánh phục và thầm nghĩ : người như vậy không bao giờ mong chuyện làm giàu. Khi mới mở cửa hiệu, cha giải tội cho phép ngày Chúa Nhật bán tới trưa, nhưng ông không chịu dùng ơn rộng này, đành không tiêu thụ được hàng hoá làm hơn. Nhưng dù vậy ông cũng giàu. Tôi thiết tưởng : sung túc như vậy không vì nguyên nhân nào hơn là Chúa chúc lành và là cái kết quả của việc trung thành giữ ngày Chúa Nhật."
Tôi thấy cha tôi chào tất cả các giáo sĩ người gặp, lòng tôi rất cảm khích. Người đặc biệt tôn kính các cha, tôi chưa thấy ai hơn nữa. Vì vậy mà lúc tôi còn nhỏ tôi cứ tưởng các cha là thần thánh, vì tôi mải quen thấy cha mẹ tôi đối đãi các ngài biệt hẳn với hạng người thường.
Không bao giờ tôi nghe người chỉ trích các linh mục, hay phê bình bài giảng của các ngài. Người chỉ chăm chú, cung kính nghe lời của Chúa, không để ý xét dụng cụ Chúa dùng để giảng lời đó có giá trị như thế nào.